Sau khi kể chuyện dân sự qua sông, cô chuẩn bị sẵn những tảng đá (giấy báo vò lại). Bạn nào trả lời được câu hỏi thì sẽ khiêng một tảng đá đến chất lại thành đống đá ghi nhớ ở Ghinh ganh. Vì câu đầu tiên dễ nhất nên cô ưu tiên mời bạn còn nhỏ.
-Ông Môi-se đâu rồi, có còn lãnh đạo dân sự không?
-Ông Môi-se về quê rồi cô!
Nhưng em ấy (Lộc) là diễn đạt cảnh khiêng tảng đá nặng thành công nhất: Ôi nặng quá! vừa khiêng vừa đi lẹo xẹo nghiêng vai y như thật vậy.
Thủ công là các bạn xé giấy báo vo trò thành 12 tảng đá rồi dán vào bứa tranh đống đá ghi nhớ, để nhớ việc quyền phép mà Chúa đã thực hiện cho dân sự.
Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013
Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013
A-đam và Ê-va
Tuần này đến nhà D đi hết, tắt đèn tối thui. Mà có 7 em thiếu nhi đã đứng chờ, các em reo lên làm cô cũng vui vẻ. Không có bàn ghế, không có đèn, phải ngồi ngoài lề đường. Cô bảo các em qua bên kia chỗ có đèn đường sáng một chút để tập hát, nhưng đứng đó không ổn vì ngay khúc cua xe cộ qua lại nguy hiểm, nên lại trở về ngồi trước hiên nhà D. Các em lót dép ngồi, còn cô thì có cái ghế đẩu lấy trên xe xuống ngồi tạm.
Cô dạy cho các em bài hát "Dù em ra sao Chúa vẫn yêu", các em rất thích thú với điệu nhạc và các động tác múa, các em nói với nhau: Vui quá hà! Có khoảng 3 phụ huynh cũng đứng xem nữa.
Sau đó cô kể chuyện A-đam và Ê-va trong vườn địa đàng. Dù tối nhưng các em vẫn thích xem tranh, thỉnh thoảng có chiếc xe chạy qua thì chiếu đèn vào tranh cho các em xem rõ hơn.
Cô dạy cho các em bài hát "Dù em ra sao Chúa vẫn yêu", các em rất thích thú với điệu nhạc và các động tác múa, các em nói với nhau: Vui quá hà! Có khoảng 3 phụ huynh cũng đứng xem nữa.
Sau đó cô kể chuyện A-đam và Ê-va trong vườn địa đàng. Dù tối nhưng các em vẫn thích xem tranh, thỉnh thoảng có chiếc xe chạy qua thì chiếu đèn vào tranh cho các em xem rõ hơn.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)