CHƯƠNG 10: Người TRONG CŨI SẮT, NGƯỜI CÓ CHIÊM BAO
Người đàn ông trong lồng đặt ra nhiều câu hỏi hơn là câu trả
lời.
Có một sự u ám và tuyệt vọng đeo bám giống như một cơn buồn
chán trên căn phòng này trong nhà của Bác Thông Thái. Người đàn ông trong lồng
sắt tượng trưng cho một người trước đây tốt nay trở thành người xấu. Anh ta nói
đến cuộc sống trước đây của anh ấy như một người là một “giáo sư công bằng và
thịnh vượng” cả trong mắt anh ấy và cả trong con mắt của người khác. Anh ta cáo
buộc rằng cuộc sống tội lỗi bí mật của anh ta khiến Đức Chúa Trời giận dữ bỏ
rơi anh ta và Đức Thánh Linh không còn vận hành. Tấm lòng anh ấy bây giờ cứng cỏi
đến nỗi anh ta không thể ăn năn.
Kinh thánh có đầy đủ cả hai lời hứa và cảnh báo. Sứ đồ Phao-lô
cho biết “Vậy hãy xem sự nhân từ và sự nghiêm nhặt của Đức Chúa Trời: sự nghiêm
nhặt đối với họ là kẻ đã ngã xuống, còn sự nhân từ đối với ngươi, miễn là ngươi
cầm giữ mình trong sự nhân từ Ngài: bằng chẳng, ngươi cũng sẽ bị chặt.” Rom
11:22
Trong bất kỳ dân sự nào của Đức Chúa Trời cũng sẽ có ít nhất
hai nhóm: những người đang ở trong tình trạng ân sủng và sở hữu Vương quốc
Thiên đàng, và những người xưng là mình được tái sinh, những người trải qua tất
cả những hoạt động tôn giáo nhưng không có được cứu theo Kinh thánh (“Có hình
thức tin kính nhưng lại phủ nhận quyền năng của nó”, bề ngoài giữ điều nhân đức,
nhưng chối bỏ quyền phép của nhân đức đó. 2 Ti-mô-thê 3: 5). Vì hầu hết cả hai
nhóm đều đi đứng, nói chuyện và hành động giống nhau —nhưng tình trạng thực sự của tấm lòng họ thì chỉ một
mình Chúa biết mà thôi. Lưu ý rằng tác giả Hê-bơ-rơ nói với "anh em":
" Hỡi anh em, hãy giữ lấy, kẻo ai trong anh em có lòng dữ và chẳng tin mà
trái bỏ Đức Chúa Trời hằng sống chăng. … . Vì chúng ta đã được dự phần với Đấng
Christ, miễn là giữ lòng tin ban đầu của chúng ta cho vững bền đến cuối cùng” (Hê
3:12, 14). Trên thực tế, những lời cảnh báo xuyên suốt Kinh thánh chủ yếu hướng
đến “Anh em” (xin xem Hê-bơ-rơ 6: 1–4; 1 Cô-rinh-tô 10: 1–13; Hê-bơ-rơ 3:12; 2
Phi-e-rơ 1:10). Dường như rằng nếu họ rời xa Đức Chúa Trời hằng sống, họ thực sự
không phải là anh em như ban đầu, như có nói trong 1 Giăng 2:19.
Người đàn ông trong cũi sắt dường như là một trong những
“anh em” này, người đã từ bỏ đức tin và tự chuốc lấy tội lỗi của mình và bây giờ
không thể tìm lại chính mình trên Con đường đến Thiên quốc. Những câu hỏi sau
đó vẫn còn: Liệu anh ấy đã từng thực sự được cứu chưa? Có phải anh ta đang bị
hình phạt? Chúa có bỏ qua cho anh ta không? Anh ấy có làm cho Đức Thánh Linh
đau buồn lần cuối cùng không? Bác Thông Thái nói, "Hãy hỏi anh ta.”
Ngày Phán xét không phải là điều mà nhiều người trong chúng
ta muốn nghĩ đến khi chúng ta sống hết mình theo thời gian. Nó tự nhiên khiến
chúng ta cảm thấy khó chịu và chuyển suy nghĩ của mình nhanh chóng sang một hướng
khác. Trong căn phòng của ngôi nhà của Bác Thông Thái, Bunyan đưa chúng ta đến
với thực tế mà tất cả chúng ta phải đối mặt vào một ngày nào đó.
Tấm lòng được tạo dựng theo Kinh thánh sẽ biết và hiểu rằng
cái chết đưa tất cả chúng ta vào một trạng thái tồn tại hoàn toàn mới chưa từng
trải qua trước đây trong những cơ thể phàm trần này. Hơn nữa, người ta biết rằng
phương thức tồn tại trong tương lai này không phải là một giấc ngủ vĩnh hằng vô
thức, mà là một sự mặc khải liên tục, rõ ràng, nơi sự thánh khiết rực rỡ của một
Đức Chúa Trời trở thành tất cả. Mọi thứ khiến chúng ta bận tâm những ngày ở trên
Trái đất — như vật nuôi của chúng ta, đồ chơi của chúng ta và tất cả các đồ vật
khác trên thế gian — sẽ biến mất chỉ trong nháy mắt, và hạnh phúc mãi mãi hay
đau khổ mãi mãi sẽ là phần vĩnh cửu của chúng ta.
Có hai khải tượng trong tấm lòng của người Thanh giáo. Đầu
tiên là khải tượng “đẹp đẽ” — khi sự vinh hiển của Đức Chúa Trời bùng lên trên
linh hồn được cứu chuộc vào lúc chết. Đây là lúc mà đôi mắt thiêng liêng được mở
ra và người đã chết bây giờ đang sống và trở nên "vượt qua với sự ngạc
nhiên, tình yêu và sự ngợi khen."
Thứ hai được gọi là khải tượng "kinh hoàng". Điều
này, rõ ràng, không phải là mong muốn mà là sợ hãi. Trong điều này, những kẻ bất
cẩn và thờ ơ phải đối mặt với đối tượng nổi loạn của họ. Ở đây những người hoài
nghi, nghi ngờ và chế nhạo sẽ biết rằng thực sự có một Đức Chúa Trời ghét tội lỗi.
Đây là thời điểm tiết lộ khi bội đạo từ một điều tốt và Đức Chúa Trời nhân từ sẽ
được hiển thị cho toàn thể vũ trụ đạo đức nhìn thấy. Đây là lúc mà sự khốn nạn
vĩnh viễn sẽ tiêu hao của cải và họ phải nhận lấy phần của mình. Những lời của
Dante sẽ mãi mãi vang lên đúng sự thật: “Hãy từ bỏ hy vọng tất cả những người
vào đây.
Các hang động sâu nhất của đại dương sẽ co lại và giải phóng
người chết của chúng. Tất cả các ngôi mộ và hầm mộ, tất cả các hầm mộ ẩn và các
mảnh đất chôn cất sẽ được nâng lên và giải phóng khỏi bụi đất cho tất cả những
ai đã từng sống trong thù hận với Đấng Tạo dựng của họ. Tương tự như vậy, “những
người chết trong Đấng Christ” cũng sẽ sống lại từ trái đất và được biến đổi —
không phải là những linh hồn vô thể xác mà là những thể xác thuộc linh — trong
vòng tay của đấng vĩ đại đó và chắc chắn linh hồn của họ, ngay cả Chúa Jêsus,
người yêu thương họ với một tình yêu vĩnh cửu.
Bác Thông Thái quay sang Cơ Đốc Nhân và hỏi câu hỏi rất sâu
sắc này, "Anh đã xem xét tất cả những điều này chưa?" Thật là một câu
trả lời cân bằng chu đáo mà anh ấy đưa ra, "Đúng, và chúng khiến tôi hy vọng
và sợ hãi." Hy vọng và sợ hãi phải là cặp đôi người bạn đồng hành theo
chúng ta trong suốt cuộc đời. 1 Phi-e-rơ 1:13 và 17 nói nhiều như vậy, “Vậy,
anh em hãy bền chí như thể thắt lưng, hãy tiết độ, lấy sự trông cậy trọn vẹn đợi
chờ ơn sẽ ban cho mình trong khi Đức Chúa Jêsus Christ hiện ra.… Nếu anh em
xưng Đấng không tây vị anh em, xét đoán từng người theo việc họ làm, bằng Cha,
thì hãy lấy lòng kính sợ mà ăn ở trong thời kỳ ở trọ đời nầy,”
GIẢI NGHĨA CỦA KEN PULS
Một trong những căn phòng quan trọng và hấp dẫn nhất trong
Ngôi nhà của Bác Thông Thái là căn phòng với Chiếc cũi sắt. Trong bài học thứ
sáu này, Cơ Đốc Nhân nhìn thấy một người đàn ông bị nhốt trong Cũi Sắt. Người đó
trông buồn bã với đôi mắt u ám và khoanh tay. Anh ta thở dài như thể tấm lòng
anh đang tan vỡ. Bác Thông Thái không trực tiếp giải thích ý nghĩa của bài học
cho Cơ Đốc Nhân, nhưng khuyến khích anh nói chuyện với người đàn ông. Cũi Sắt
tượng trưng cho sự tuyệt vọng của một người đã phạm tội đến mức không còn hy vọng
vào sự tha thứ và cứu rỗi của Chúa. Chiếc cũi được làm bằng sắt để cho thấy sự
liên kết của sự tuyệt vọng có thể mạnh mẽ như thế nào đối với tâm hồn. Bunyan
mô tả căn phòng này rất tối. Các phòng khác của Ngôi nhà được thắp sáng bởi một
ngọn nến, tượng trưng cho sự soi sáng của Thánh Linh giúp chúng ta hiểu và áp dụng
các lẽ thật của Kinh thánh. Tuy nhiên, trong căn phòng này, có một bóng tối
đáng ngại cho thấy sự thiếu hụt ánh sáng và sự hiểu biết tâm linh đã khiến người
đàn ông này bỏ đạo.
Nhiều người đã suy đoán liệu người đàn ông trong Cũi Sắt có
phải là một tín đồ thực sự bị mắc kẹt trong tuyệt vọng hay là một giáo sư giả
và bỏ đạo. Bunyan không cho câu trả lời rõ ràng trong đoạn trò chuyện. Bunyan
rút ra căn phòng quan trọng này từ Hê-bơ-rơ 6: 4–8 nói về giáo sư giả và cảnh
báo về sự bội đạo.
“Vì chưng những kẻ đã được soi sáng một lần, đã nếm sự ban
cho từ trên trời, dự phần về Đức Thánh Linh, 5 nếm đạo lành Đức Chúa Trời, và
quyền phép của đời sau, 6 nếu lại vấp ngã, thì không thể khiến họ lại ăn năn nữa,
vì họ đóng đinh Con Đức Chúa Trời trên thập tự giá cho mình một lần nữa, làm
cho Ngài sỉ nhục tỏ tường. 7 Vả, một đám đất nhờ mưa đượm nhuần mà sanh cây cỏ
có ích cho người cày cấy, thì đất đó hưởng phần phước lành của Đức Chúa Trời. 8
Nhưng đất nào chỉ sanh ra những cỏ rạ, gai gốc, thì bị bỏ, và hầu bị rủa, cuối
cùng phải bị đốt.” (Hê-bơ-rơ 6: 4–8).
Người đàn ông trong Cũi Sắt đã nếm trải Lời tốt lành của Đức
Chúa Trời và từng là một "giáo sư sốt sắng" trên đường đến Thiên Thành.
Nhưng người đàn ông này đã phạm tội và phớt lờ những lời cảnh báo và mạng lệnh
của Kinh thánh, đến nỗi bây giờ anh ta tin rằng Đức Chúa Trời không còn ở cùng
anh ta nữa. Người đàn ông giải thích rằng anh ta "đã buông mình theo tư dục
xác thịt." Thay vì rút lui và kiểm soát đam mê của mình, anh ta cho phép bản
thân phóng túng theo bất cứ hướng nào mà ham muốn của anh ta lôi kéo anh ta. Lời
thú nhận của anh ta về việc làm cứng lòng mình cho thấy rằng anh ta tự nhận
mình là nền đất cứng trong dụ ngôn về người gieo giống của Chúa Giê-su:
“Phần rơi ra đất đá sỏi là kẻ nghe đạo, bèn vui mừng chịu lấy;
nhưng họ không có rễ, chỉ tin tạm mà thôi; nên khi sự thử thách đến, thì họ
tháo lui.” (Lu-ca 8:13).
Mặc dù hạt giống phúc âm được đón nhận một cách vui mừng,
nhưng nó không bén rễ vững chắc và khi sự cám dỗ của điều ác ập đến, những cây con
bị héo và chết.
Nếu người đàn ông này là một trong những người được Đức Chúa
Trời chọn, chắc chắn Đức Chúa Trời sẽ kịp thời ban cho anh ta sự ăn năn và một
lần nữa khôi phục lại niềm vui cho anh ta. Tuy nhiên, nếu người đàn ông đó thực
sự là một kẻ mạo danh, người đã giả vờ theo Chúa Giê-su Christ đồng thời chìu
theo tội lỗi và dục vọng của mình, anh ta chắc chắn sẽ chết trong đau khổ và bội
đạo. Cơ Đốc Nhân tự hỏi liệu người đàn ông này có khi nào được thả ra khỏi cũi
sắt hay không. G.B. Cheever nói về bài học này như sau:
Bunyan có ý rằng người đàn ông này không thực sự nằm ngoài tầm
với của lòng thương xót, nhưng Bunyan muốn nhấn mạnh về những hậu quả khủng khiếp
của việc rời xa Chúa, và xa cách khỏi Ngài đến nỗi anh ta khốn khổ vì sự vô tín
và tuyệt vọng.
Trên thực tế, có lý do để tin rằng người đàn ông này vẫn
chưa nằm ngoài tầm với của lòng thương xót Đức Chúa Trời. Mặc dù anh vẫn ở trong
sự trói buộc đến tuyệt vọng:
Người đàn ông tỏ ra lo lắng cho tình trạng của linh hồn mình
và đau buồn vì anh ta đã xem thường Đấng Christ và công việc của Ngài như vậy.
Anh ta không tìm thấy niềm vui trong những tội lỗi cũ của
mình. Bây giờ tất cả tội lỗi đó đều cắn xé và gặm nhấm anh như một con sâu đốt.
Anh ấy vẫn chưa bị hư mất hoàn toàn. Anh ta vẫn chưa bị tống
vào cửa Địa ngục. Anh ta vẫn còn sống và thở và thực ra, đang ở trong Nhà của Bác
Thông Thái.
Cuối cùng, anh ấy cũng quan tâm đến cõi đời đời. Anh ta
không còn say mê với những dục vọng, thú vui và lợi ích nhất thời. Linh hồn của
anh ta đã được đánh thức về hậu quả của tội lỗi và anh ta kêu lên trong than thở.
Tuy nhiên, người đàn ông vẫn không hối cải. Anh ta tin chắc
rằng mình sẽ bị từ chối nếu ăn năn. Anh ta không tin Lời Đức Chúa Trời cũng không
bám vào những lời hứa của Đức Chúa Trời. Cơ Đốc Nhân phải thốt lên: "Điều
này thật là đáng sợ."
Có khả năng cuộc trò chuyện giữa Cơ Đốc Nhân và người đàn
ông trong Cũi Sắt được rút ra từ kinh nghiệm của chính Bunyan. Người đàn ông
trong cũi có thể đại diện cho một người bạn tốt của Bunyan, một mục sư Baptist
tên là John Child. Vị Mục sư này, vì sợ bị bắt bớ và bỏ tù, đã tuân theo Giáo hội
Anh giáo và từ bỏ phúc âm chân chính. Bunyan và các Mục sư khác đã khuyên nhủ John
kịp thời nên anh ta vô cùng hối hận về quyết định của mình; nhưng anh quá sợ
nhà cầm quyền nên đã quay lại với những người bất đồng chính kiến. Vẫn sa lầy
trong sự đau đớn vì đã chối bỏ đạo, ông đã tự sát vào tháng 10 năm 1684.
Đây là một bài học trong Nhà Thông Dịch mà Cơ Đốc Nhân suýt
bỏ lỡ vì nóng lòng muốn ra đi, nhưng đó là một bài học vô cùng quan trọng để giúp
anh kiên trì trên Con đường chánh đáng. Sau này trong câu chuyện ngụ ngôn, Cơ Đốc
Nhân thấy mình bị giam cầm trong Lâu đài Hoài Nghi bởi Gã Khổng lồ Tuyệt vọng. Do
bất cẩn và không đề phòng nên anh bị sa vào mối ràng buộc tương tự như người
đàn ông trong Cũi Sắt. Bunyan mô tả lâu đài của Gã Khổng lồ Tuyệt vọng là
"rất tối" và "khó chịu." Cơ Đốc Nhân kêu lên khi ở trong ngục
tối, "Cuộc sống mà chúng ta đang sống bây giờ thật khốn khổ!" Nhưng
có một số khác biệt quan trọng giữa việc Cơ Đốc Nhân bị giam cầm và người đàn
ông trong Cũi Sắt. Người đàn ông trong cũi đã hết hy vọng. Bạn đồng hành của Cơ
Đốc Nhân trong Lâu đài Hoài Nghi là Hy Vọng. Người đàn ông trong cũi tin rằng
những lời hứa của Đức Chúa Trời không còn ứng nghiệm cho anh ta nữa. Trong Lâu
đài Hoài Nghi, Cơ Đốc Nhân nhớ rằng Chìa khóa, được gọi là Lời hứa, để mở cửa
ngục tối nằm trong ngực anh ta (gần tấm lòng của anh). Chìa khóa này cũng mở
khóa Cổng sắt lớn của Lâu đài Hoài Nghi để Cơ Đốc Nhân và Hy Vọng trốn thoát:
Khi Cơ Đốc Nhân thử tra chìa vào ổ khóa cửa ngục và vặn một vòng,
cánh cửa bật mở ra dễ dàng. Hy Vọng và Cơ Đốc Nhân liền trốn ra ngay. Nhưng đến
cánh cửa sắt lớn, ổ khóa hơi kẹt nên rất khó mở. Cuối cùng họ đã mở được …
Chúng ta cũng phải nhớ đến bài học này trong những cơn tuyệt
vọng của chính mình. Satan không muốn gì khác hơn là để dân sự của Đức Chúa Trời
vấp phải tội lỗi và sự nổi loạn đến nỗi chúng ta bị nó gài bẫy và tin chắc rằng
chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy sự tha thứ và tự do. Ma quỷ sẽ khiến chúng
ta sa lầy trong vô vọng, không nhận được lòng thương xót và sự tha thứ của Đức
Chúa Trời. Và vì vậy, chúng ta phải luôn nương náu trong phúc âm, từ bỏ tội lỗi
và chạy đến với Đấng Christ. Chúng ta phải rút ra bài học từ người đàn ông
trong cũi sắt để quan sát, tỉnh táo và cầu nguyện. Chúng ta phải bảo vệ tấm lòng
mình khỏi những theo đuổi xấu xa của dục vọng, thú vui và lợi lộc đã gây ra sự
khốn khổ. Và chúng ta phải thỏa lòng trong Đức Chúa Trời và Lời của Ngài, luôn nắm
giữ Chìa khóa Lời hứa để có thể giải thoát chúng ta khỏi Tuyệt vọng. Chìa khóa
đó là lời hứa về ân điển, lòng thương xót và sự tha thứ chỉ được tìm trong công
tác cứu chuộc của Chúa Jêsus Christ.
Một lần nữa, vào cuối bài học, Cơ Đốc Nhân bày tỏ mong muốn
được lên đường. Và một lần nữa Thánh Linh lại để anh ta say sưa nghe Lời Chúa
lâu hơn để tìm hiểu thêm những điều sẽ mang lại lợi ích cho anh trong cuộc hành
trình.
Trong bài học cuối cùng mà Cơ Đốc Nhân nhận được tại Nhà bác
Thông Thái, anh được học về sự chắc chắn của Ngày Phán xét sắp tới và sự cần
thiết của việc chuẩn bị đối mặt với nó. Cơ Đốc Nhân nhìn thấy một người đàn ông
bước ra khỏi giường, như vừa trải qua một giấc mơ đầy sợ hãi. Người đàn ông này
thức dậy trong buồng của mình và run rẩy. Ngày Phán xét đã đến và người ta thấy
người đàn ông vẫn còn trong tội lỗi của mình.
Cơ Đốc Nhân chắc hẳn đã nhận ra sự thống khổ của người đàn
ông này. Sự phán xét sắp xảy ra của Đức Chúa Trời là điều đã khiến Cơ đốc nhân
vô cùng đau khổ khi bắt đầu câu chuyện ngụ ngôn. Trong khi đi trên cánh đồng để
đọc Sách (Kinh thánh), anh đã bối rối và kêu lên: "Tôi phải làm gì để được
cứu?" Khi vị Truyền đạo đến để trả lời, Cơ Đốc Nhân giải thích: "Thưa
ông, tôi đọc thấy trong Sách này rằng tôi phải chết, và sau sự chết tôi phải chịu
Phán xét; tôi không muốn chết và cũng không dám đối diện với sự phán xét của Đức
Chúa Trời. " Cơ Đốc Nhân biết rằng anh đã sống ở một nơi chắc chắn sẽ bị hủy
diệt bởi cơn thịnh nộ dữ dội của Chúa, một thị trấn tên là Hủy Diệt. Anh biết
rõ rằng Gánh nặng trên lưng khiến anh không thích hợp để đối mặt với Vị đại thẩm
phán. Tội lỗi của anh sẽ nhấn chìm anh xuống nấm mồ vào địa ngục. Anh thấy sự cần
thiết của việc tìm kiếm sự giải cứu và tuân theo mệnh lệnh được ghi trên cuộn
giấy da để "thoát khỏi cơn thịnh nộ hầu đến." Vì vậy, Cơ Đốc Nhân đã
chú ý đến sự chỉ dẫn của Vị Truyền đạo và bây giờ đang theo đuổi Ánh sáng.
Giấc mơ mà người đàn ông trong phòng kể lại là một số đoạn
Kinh thánh dạy về sự phán xét sắp đến. Người đàn ông nghe thấy tiếng kèn và thấy
một Đấng đang đến trong các đám mây:
“Vì sẽ có tiếng kêu lớn và tiếng của thiên sứ lớn cùng tiếng
kèn của Đức Chúa Trời, thì chính mình Chúa ở trên trời giáng xuống; bấy giờ những
kẻ chết trong Đấng Christ, sẽ sống lại trước hết. 17 Kế đến chúng ta là kẻ sống,
mà còn ở lại, sẽ cùng nhau đều được cất lên với những người ấy giữa đám mây, tại
nơi không trung mà gặp Chúa, như vậy chúng ta sẽ ở cùng Chúa luôn luôn.” (1
Tê-sa-lô-ni-ca 4: 16-17).
Ông mô tả các tầng trời đang bốc cháy:
“… và cho anh em, là kẻ chịu khổ, được nghỉ ngơi với chúng
tôi, trong khi Đức Chúa Jêsus từ trời hiện đến với các thiên sứ của quyền phép
Ngài, giữa ngọn lửa hừng, 8 báo thù những kẻ chẳng hề nhận biết Đức Chúa Trời,
và không vâng phục Tin Lành của Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta. 9 Họ sẽ bị hình
phạt hư mất đời đời, xa cách mặt Chúa và sự vinh hiển của quyền phép Ngài, 10 tức
là khi Ngài sẽ đến trong ngày đó, để được sáng danh trong các thánh đồ, được
khen ngợi trong mọi kẻ tin; vì anh em đã tin lời chúng tôi làm chứng trước mặt
anh em.” (2 Tê-sa-lô-ni-ca 1: 7-10).
Anh nghe thấy một Tiếng nói và các ngôi mộ được mở ra:
“Chớ lấy điều đó làm lạ; vì giờ đến, khi mọi người ở trong mồ
mả nghe tiếng Ngài và ra khỏi: 29 ai đã làm lành thì sống lại để được sống, ai
đã làm dữ thì sống lại để bị xét đoán.” (Giăng 5:28 -29).
Các cuốn sách được mở ra trong sự phán xét:
“Bấy giờ tôi thấy một tòa lớn và trắng cùng Đấng đang ngồi ở
trên; trước mặt Ngài trời đất đều trốn hết, chẳng còn thấy chỗ nào cho nó nữa.
12 Tôi thấy những kẻ chết, cả lớn và nhỏ, đứng trước tòa, và các sách thì mở
ra. Cũng có mở một quyển sách khác nữa, là sách sự sống; những kẻ chết bị xử
đoán tùy công việc mình làm, cứ như lời đã biên trong những sách ấy. 13 Biển
đem trả những người chết mình chứa; Sự chết và Âm phủ cũng đem trả những người
chết mình có. Mỗi người trong bọn đó bị xử đoán tùy công việc mình làm. 14 Đoạn,
Sự Chết và Âm phủ bị quăng xuống hồ lửa. Hồ lửa là sự chết thứ hai. 15 Kẻ nào
không được biên vào sách sự sống đều bị ném xuống hồ lửa.” (Khải Huyền 20:
11-15).
Trong Ma-thi-ơ 13: 24-30, Chúa Giê-su kể lại câu chuyện ngụ
ngôn về lúa mì và cỏ lùng. Ngài kết luận trong câu 30:
“Hãy để cho cả hai thứ cùng lớn lên cho đến mùa gặt; đến mùa
gặt, ta sẽ dặn con gặt rằng: trước hết hãy nhổ cỏ lùng, bó lại từng bó mà đốt
đi; song hãy thâu trữ lúa mì vào kho ta.”
Giăng Báp tít nói về Đấng Christ:
“Tay Ngài cầm nia mà dê thật sạch sân lúa mình và Ngài sẽ chứa
lúa vào kho, còn rơm rạ thì đốt trong lửa chẳng hề tắt.” (Ma-thi-ơ 3:12).
Những đoạn này và nhiều đoạn khác trong Kinh thánh cảnh báo
chúng ta rằng Ngày Phán xét chắc chắn sẽ đến. Tình hình của chúng ta rất thảm nếu
chúng ta ở bên ngoài Chúa Giê-xu Christ và vẫn còn trong tội lỗi của mình,
chúng ta sẽ không có hy vọng đối mặt với Ngày đó. Tội lỗi của chúng ta sẽ kết
án chúng ta và chúng ta sẽ bị ném vào ngọn lửa thiêu đốt của địa ngục như là rơm
rác và cỏ rạ. Nhưng nếu chúng ta được tìm thấy trong Đấng Christ, nếu Ngài là Đấng
Cứu Rỗi và Nơi nương tựa của chúng ta, chúng ta sẽ vui mừng trong Ngày đó và
"trông đợi." Việc trông đợi trong giấc mơ được trích từ Thi thiên 5:
3, nơi Đa-vít nói về lòng khao khát được tương giao và hiệp thông với Đức Chúa
Trời khi ông bắt đầu mỗi ngày. Nhu cầu lớn nhất của chúng ta là từ bỏ tội lỗi của
mình và trông đợi Chúa Giê-xu là hy vọng cứu rỗi duy nhất của chúng ta.
Cả Quyển sách và Nhà Bác Thông Thái đều thể hiện trong câu
chuyện ngụ ngôn rằng Lời Chúa là thật và chắc chắn. Đức Chúa Trời trong Lời Ngài
ban cho chúng ta lời cảnh báo rằng chúng ta có thể tránh nguy hiểm cho linh hồn
mình, và hứa rằng chúng ta có thể tìm thấy bình an và hy vọng trong Tin Mừng. Cả
hai lời dạy từ Sách đều cần thiết. Đức Chúa Trời chắc chắn sẽ hoàn thành tất cả
những gì Ngài đã nói với chúng ta trong Lời của Ngài. Ngài sẽ cứu tất cả những
ai đến với Ngài bởi ân điển nhờ đức tin nơi Chúa Jêsus Christ. Và Ngài sẽ phán
xét và kết án tất cả những ai vẫn còn trong tội lỗi của họ.
Lời cảnh báo rõ ràng kết thúc lời hướng dẫn của Cơ Đốc Nhân
trong Nhà Bác Thông Thái, một lời cảnh báo mà Bác Thông Thái cảm thấy đủ quan
trọng để ngăn cản Cơ Đốc Nhân tiếp tục cuộc hành trình cho đến khi anh ấy nghe
thấy nó, tuy nhiên lời cảnh báo đó đã biến mất khỏi nhiều bục giảng trong thời
đại chúng ta một cách đáng buồn. Mọi người háo hức nghe những thông điệp giải
quyết những mối quan tâm tức thời — cách nuôi dạy con cái, cách giải quyết các
tệ nạn xã hội, cách thành công trong kinh doanh và các mối quan hệ — nhưng đối
mặt với chúng bằng cái chết chắc chắn và sau đó là bản án — điều này quá khó chịu.
Mặc dù thế giới ghét phải nghe điều này, nhưng những ai muốn tìm thấy bình an thực
sự và lối vào thiên đàng thì phải nghe! Linh hồn vĩnh cửu của chúng ta đang bị
đe dọa. Jonathan Edwards nhắc nhở chúng ta: "Chúng ta đang có nhu cầu tìm
kiếm Nước Đức Chúa Trời đang rất cần thiết; nếu không có Nước Đức Chúa Trời,
chúng ta hoàn toàn bị hư mất vĩnh viễn." Cuộc đời này chỉ là thoáng hơi nước
so với cõi vĩnh hằng. Những thú vui và sự dụ dỗ phù du của đời này chẳng có giá
trị gì so với trạng thái của linh hồn ở cõi đời sau.
Quan điểm Kinh thánh về sự vĩnh cửu tạo ra một tỷ lệ thích hợp
của sự sợ hãi và hy vọng trong lòng dân Chúa là điều cần thiết cho sự nên thánh
của chúng ta. Thomas Scott nhận xét về bài học này trong Hành Trình Lữ khách:
"Sự an toàn của chúng ta bao gồm cả hy vọng và nỗi sợ hãi. Khi không có hy
vọng, chúng ta giống như một con tàu không có neo; khi không được kiềm chế bởi
nỗi sợ hãi, chúng ta giống như một con tàu đang căng buồm mà không có chấn
lưu."
Chúng ta cần phải ghi nhận lại viễn cảnh vĩnh cửu quan trọng
nhất trong tâm trí của Cơ Đốc Nhân khi anh rời Nhà Bác Thông Thái. Sau đó,
chúng ta sẽ chuẩn bị để tiếp tục cuộc hành trình của mình, neo đậu trong niềm
hy vọng của Tin Mừng và dằn chặt trong lòng kính sợ Đức Chúa Trời, đó là sự khởi
đầu của sự khôn ngoan.
SUY GẪM
Người trong cũi sắt đã từng là người
thế nào?
Ông ta đã bị ai cám
dỗ?
Người đàn ông sẽ vật
lộn với đau khổ của mình trong bao lâu?
Cơ Đốc Nhân cầu nguyện
điều gì sau khi thấy người trong cũi sắt?
Người đàn ông run sợ
vì điều gì?
Giấc mơ về ngày cuối
cùng của ai?
ĐÀO SÂU
Đọc Lu-ca 8: 4–15. Người đàn ông
trong lồng sắt tượng trưng cho loại hạt giống nào?
Đọc Công vụ 5:
30–32, 11: 17–18 và 2 Ti-mô-thê 2: 24–26. Người đàn ông trong cũi sắt nói,
"Đức Chúa Trời đã từ chối tôi ăn năn." Những câu này dạy gì về bản chất
của ăn năn?
Nghiên cứu giáo lý về sự tái sinh. Bạn đồng ý hay không đồng
ý với các điểm cơ bản của giáo lý này? Giải thich câu trả lời của bạn.
Ngày nay, có những
người tin Chúa nhưng phủ nhận rằng kẻ ác sẽ ở đời đời ở một nơi đau khổ vĩnh viễn.
Bạn sẽ trả lời thế nào với những người phủ nhận Địa ngục đó là một nơi có thật?