Hai tuần rồi trời mưa lất phất, nghĩ đến cảnh phải dạy thiếu nhi ngoài trời nên cô không đến. Tuần này lúc 7g thì Thống gọi cho bác Khương, bác Khương gọi cho anh Khôi, bảo là thiếu nhi đã đến chờ cô rồi, nên cô đi dạy các em.
Cô vừa trờ tới thì các em đứng sẵn ngoài cửa, reo hò. Vẫn là 7 em thiếu nhi lứa tuổi mẫu giáo, bảo: "Sao lần trước cô không tới, con chờ cô đến mười mấy giờ luôn đó!" Thương quá nhỉ!
Cô ôn lại chuyện cũ, các em vẫn còn nhớ, dù nói không rõ tên của A-đam và Ê-va, họ ở trong 'rừng'...Cô nói vắn tắt về Đức Chúa Trời và cuộc đời Chúa Jesus trước khi bước vào câu chuyện mới.
Bé Thảo hỏi: Người lớn có được vào Thiên đàng không cô?
Bé này là giọng nhão nhất luôn, nói một câu mà kéo dài cả cây số, hai anh em đều giọng Quãng Ngãi, nhưng đứa anh thì nói đặc sệt hơn. Còn mấy bạn kia thì giọng Quãng lai với Long An, nghe rất buồn cười, có bạn nói cô còn không nghe ra luôn.
-Có chứ, ai tin nhận Chúa thì sẽ được vào Thiên đàng.
-Nhưng mẹ con chưa có tin Chúa.
-Vậy con hãy về nói cho mẹ con nghe về Chúa nhé.
-Dạ.
Khi cô bắt đầu kể chuyện, vừa đưa hình ra thì mấy bạn nhoài người ra xem rồi bé Thảo té lăn cù xuống đất, khóc nhè. Câu chuyện phải tạm dừng để ổn định lại vị thế ngồi cho ngay nhắn để ai cũng thấy được tranh.
Bạn Câu lại hỏi: Kể xong dzìa hả cô?
Cô nghe không rõ, phải có một bạn dịch lại dùm!
-Ừ, kể chuyện xong rồi về nha con.
-Không có ăn bánh hả cô?
Hôm nay cô kể chuyện về mười người phung được chữa lành, nhưng chỉ có một người biết nói cảm ơn Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét