Chữ phải
có nghĩa.
Trong Mùa
Giáng Sinh, người ta thường hát những bài ca Giáng Sinh – như bài “The First
Noël” (bài thánh ca số 73 “Nô-en đầu tiên”) (The First Nowell, cổ ca truyền thống
Anh quốc). Chắc hẳn có người cũng thắc mắc và muốn biết ý nghĩa của chữ “noël”.
Theo
Pháp ngữ, “Joyeux Noël” nghĩa là “Merry Christmas” – Giáng Sinh vui mừng, MỪNG
CHÚA GIÁNG SINH, nhưng người Việt thường chúc nhau bằng cách nói “Giáng
Sinh an lành”. Tự điển Webster năm 1828 định nghĩa đó là “tiếng reo vui” hoặc
“bài ca Giáng Sinh”. Từ “noël” (mẫu tự e có “hai chấm” ở trên) có nguồn gốc là
Pháp ngữ, có thể từ cổ ngữ Pháp là “nael”. Chữ này lại được rút ra từ tiếng La tinh
là “natalis”, nghĩa là “sinh”. Lễ Giáng Sinh là lễ kỷ niệm Chúa Jesus giáng thế
làm người, tức là “hóa thành nhục thể”, như sứ đồ Giăng đã chép: “Ngôi Lời đã
trở nên xác thịt ở giữa chúng ta” (Giăng 1:14).
Kinh
Thánh cho biết: “Nầy một gái đồng trinh sẽ chịu thai, sanh ra một trai,
và đặt tên là Em-ma-nu-ên” (Ê-sai 7:14). Emmanuel, Immanuel hoặc Imanu’el (עִמָּנוּאֵל),
theo tiếng Do Thái có nghĩa là “Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta”).
Một nguồn
khác cũng từ Pháp ngữ, người ta cho rằng từ “noël” là do chữ “nouvelles”,
nghĩa là “tin tức”. Ca khúc Giáng Sinh phổ biến “The First Noël” (Giáng Sinh Đầu
Tiên) có hát: “Nô-ên đầu tiên, thiên sứ rao truyền cho kẻ chăn nghèo
đang thức quanh miền…”. Đó là “tin tức”, là Tin Mừng, được thiên thần báo
cho các mục đồng, báo cho nhân loại. Tuy nhiên, cách sử dụng hồi đầu và định
nghĩa chữ “noël” có vẻ chỉ tập trung vào ý tưởng giáng sinh, và đó có thể
là ý nghĩa đích thực.
Có một số
tài liệu cho biết nguồn gốc Lễ Giáng Sinh, ít nhất là từ đầu thế kỷ IV. Hồi đó,
một số cộng đoàn Cơ Đốc Nhân đã mừng Lễ Giáng Sinh vào ngày 25 tháng 12. Rất tự
nhiên, người ta thấy xuất hiện chữ “nael” và “noël” và được dùng theo cách
tương tự. Cũng có nguồn cho rằng chữ “noël” được rút gọn từ chữ Emmanuel, Đức
Chúa Trời -Ở-Cùng-Chúng-Ta.
Thời
Trung Cổ, có vài bài hát giáng sinh bằng Anh ngữ mở đầu bằng chữ “nowell”,
tương tự Pháp ngữ là “noël”. Bài hát “The First Noël” lần đầu được in trong cuốn
“Carols Ancient and Modern”, do William Sandys biên tập, xuất bản năm 1823.
Thông điệp của bài hát này vui mừng thông báo rằng Vua Israel đã sinh ra. Bài
hát này nhắc nhở chúng ta về việc noi gương các thiên thần mà loan báo Tin Mừng
về Hài nhi Jesus Christ. Ngài sinh ra không chỉ vì dân Israel, mà vì cả nhân loại.
Nhờ Ngài mà chúng ta được diễm phúc lãnh nhận ơn tha thứ.
Ý
nghĩa từ "Merry Christmas"
Chữ
Christmas gồm có chữ Christ và Mas.
Chữ
Christ (Đấng chịu xức
dầu) là tước vị của Đức Chúa Jesus.
Chữ Mas là chữ viết tắt của Mass (thánh lễ). Khi chữ Christ và Mas viết liền
thành ra chữ Christmas. Christmas có nghĩa là ngày lễ của Đấng Christ,
tức là ngày lễ Giáng sinh của Đức Chúa Jesus.
Chữ
Christmas và Xmas đều có cùng một ý nghĩa như nhau. Vì chữ Hy lạp viết chữ
Christ là Christos, Xpiơtós
hay Xristos. Người ta dùng phụ âm X để tượng trưng cho nguyên chữ Xristos hay
Xpiơtós, rồi thêm chữ Mas kế cận để thành chữ Xmas. Như vậy Xmas cũng có nghĩa
là ngày lễ của Đấng
Christ.
Bản thân
từ “Merry” đã gieo vào lòng chúng ta một niềm hân hoan, cảm giác ấm áp hạnh
phúc vì nó gắn liền với dịp lễ Giáng sinh. Mặc dù các hoạt động tổ chức lễ
Giáng sinh đã bắt đầu từ thế kỷ thứ IV sau công nguyên, nhưng chỉ đến năm 1699,
thì cách nói “Merry Christmas” mới được sử dụng.
Trong dịp
lễ giáng sinh, không chỉ có đạo Cơ Đốc
mà hầu như tất cả mọi người dù ở các giai tầng hay tôn giáo khác nhau cũng đều
gửi đến nhau lời chúc “Merry Christmas”. Nhiều người sử dụng từ “Happy” thay
cho “Merry” để chúc nhau trong dịp giáng sinh. Cụm từ “Happy Christmas” trở nên
phổ biến trên toàn thế giới vào thế kỷ XIX, khi nó được sử dụng bởi chính nữ
hoàng Anh Elizabeth II.
Ngày
nay, cách nói “Happy Christmas” chỉ chủ yếu được sử dụng bởi các cư dân Ireland
và Anh. Đôi khi để rút gọn, nhiều người còn sử dụng từ Xmas thay cho Christmas.
Tuy nhiên phải khẳng định rằng, không cụm từ hay cách nói nào có thể phổ biến bằng
cụm từ “Merry Christmas”. Chúc bạn có một mùa Giáng sinh vui vẻ và hạnh phúc!
Một số
nước ăn mừng ngày này vào 25
tháng 12, một số nước lại vào tối ngày 24 tháng 12. Theo Công giáo Rôma, lễ
chính thức là ngày 25 tháng 12 còn gọi là "lễ chính ngày", còn lễ đêm
24 tháng 12 gọi là "lễ vọng". Dù vậy, lễ đêm 24 tháng 12 thường thu
hút tín
đồ tham dự nhiều hơn. Những người theo Chính Thống giáo Đông phương vẫn sử dụng
lịch Julius để định ngày này, cho nên họ tổ chức lễ Giáng sinh vào ngày 7 tháng
1 theo lịch Gregory
Thời kỳ
Giáo hội cơ đốc sơ khai (2,3 thế kỷ đầu công nguyên), lễ này được mừng chung với
lễ Hiển
linh. Tuy nhiên ngay từ năm 200, thánh Clementê Alexandria (150-215) đã nói đến
một lễ hết sức đặc biệt được cử hành vào ngày 20 tháng 5. Còn Hội thánh La tinh
thì mừng kính lễ ấy vào ngày 25 tháng 12.Theo một nguồn khác thì tín hữu Cơ Đốc
sơ khai không ăn mừng lễ sinh nhật, vì họ cho rằng ăn mừng sinh nhật là làm
theo thói quen của dân ngoại đạo thờ thần tượng. Bởi lẽ đó họ không ăn mừng lễ
giáng sinh của Đức Chúa Jesus
trong suốt ba thế kỷ đầu. Đến thế kỷ IV, những người Cơ đốc mới bắt đầu muốn ăn
mừng Lễ giáng sinh của Đức Chúa Jesus
mỗi năm một lần, nhưng lại sợ bị chính quyền La Mã phát hiện và bắt bớ bởi vì đến
lúc đó, Cơ Đốc Giáo vẫn chưa được công nhận là một tôn giáo hợp pháp.
Những
người La Mã, hàng năm ăn mừng
"Thần Mặt trời" đem ánh sáng đến cho trần gian vào ngày 25 tháng 12.
Những người Cơ Đốc đã lợi dụng cơ hội này để tổ chức ăn mừng ngày Đức Chúa
Giêsu giáng sinh vào
đem ánh sáng và sự sống đến cho nhân loại cùng một ngày với ngày lễ "Thần
Mặt trời" của người La Mã. Nhờ vậy, chính quyền đã không phát hiện việc
các tín hữu Cơ Đốc tổ chức ăn mừng Lễ giáng sinh của Đức Chúa Giêsu.
Đến năm
312, Hoàng đế La Mã Constantine đã bỏ đa thần giáo và theo Cơ Đốc. Ông này đã hủy
bỏ ngày lễ ăn mừng "Thần Mặt trời" và thay vào đó là ngày ăn mừng
sinh nhật của Đức Chúa Jesus.
Đến năm 354, Giáo hoàng Liberius công bố ngày 25 tháng 12 là ngày chính thức để
cử hành lễ Giáng sinh của Đức Chúa Jesus.
Trong
nhiều thề kỷ, những nhà ghi chép Cơ Đốc
giáo chấp nhận Giáng sinh là ngày Chúa Jesus
được sinh ra đời. Tuy nhiên, đến đầu thế kỷ 18, các học giả bắt đầu đề xuất một
cách giải thích khác. Isaac Newton cho rằng ngày Giáng sinh đã được lựa chọn để
tương ứng với đông chí ở Bắc bán cầu, từng được đánh dấu là ngày 25 tháng 12.
Năm 1743, Paul Ernst Jablonski người Đức lập luận ngày Giáng sinh được xác định
ngày 25 tháng 12 để khớp với ngày Sol Invictus trong tôn giáo La Mã cổ. Ngoài
ra trước người Kitô giáo, nhiều nền văn hóa và tôn giáo khác cũng ăn mừng ngày
lễ cuối tháng 12.
Ý nghĩa
đích thực của Lễ Giáng Sinh là tình yêu thương. Sứ đồ Giăng cho biết: “Vì
Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ
ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời. 17 Vả, Đức Chúa Trời đã sai Con Ngài xuống thế
gian, chẳng phải để đoán xét thế gian đâu, nhưng hầu cho thế gian nhờ Con ấy mà
được cứu.” (Giăng
3:16-17). Quả thật,
tình yêu của Đức Chúa Trời
ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.
Kinh
Thánh cho biết: “Nầy, một gái đồng trinh sẽ chịu thai, và sanh một con
trai, Rồi người ta sẽ đặt tên con trai đó là Em-ma-nu-ên; nghĩa là: Đức Chúa Trời
ở cùng chúng ta.” (Mathio
1:23). Tại sao Chúa
làm vậy? Vì Ngài yêu thương chúng ta, và yêu thương đến cùng (Giăng 13:1). Tại sao Ngài yêu thương
chúng ta nhiều như vậy? Vì Ngài là Tình Yêu (IGiăng 4:8). Tại sao cần có Chúa
Jesus giáng sinh? Vì
chúng ta cần Đấng cứu chuộc nhân loại ra khỏi tội lỗi. Tại sao chúng ta mừng Lễ Giáng
Sinh? Để cảm tạ Chúa đã yêu thương chúng ta quá đỗi. Chúng ta mừng Chúa Giêsu
giáng sinh bằng cách thể hiện hành động yêu thương cụ thể: thờ
phượng Chúa, rao
truyền tình yêu Chúa cho người xung quanh, yêu thương cụ thể đối với những người nghèo và những
người kém may mắn hơn mình,…
Như đã nói, ý nghĩa
đích thực của Lễ Giáng Sinh là tình yêu thương, là thể hiện lòng thương xót. Chúa
yêu thương và chỉ cách để chúng ta được sống đời đời với Ngài. Ngài ban chính
Con Một để cứu chúng ta khỏi án phạt: “Nhưng Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu
thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Christ
vì chúng ta chịu chết. ” (Rôma 5:8).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét