CHƯƠNG 5
SỰ BẢO VỆ THIÊN THƯỢNG
Khi Amma còn trẻ, cô đã góp phần xây dựng “nhà tiếp đón” cho những cô gái nghèo làm việc trong xưởng máy. Những cô gái này được gọi là những “chiếc khăn choàng” vì tất cả các cô đều trang phục để thích hợp với công việc khó nhọc dai dẳng. Những “chiếc khăn choàng” không được tiếp đón trong những nhà thờ ở Ái Nhĩ Lan lúc đó. Họ đã hiểu ra thái độ của những người ở nhà thờ đối với họ. Họ bảo nhau: “Không ai thèm quan tâm đến chúng ta”. Nhưng có một Đấng quan tâm, đó là Đức Chúa Trời. Ngài yêu thương những thiếu nữ này. Và với sự giúp đỡ của nhiều người, nhiều “nhà tiếp đón” đã được xây dựng. Amy muốn biết nhiều hơn về “những chiếc khăn choàng” này. Có cách nào tốt hơn để hiểu biết đời sống của họ ngoại trừ sống chung với họ? Cô đã thuê một phòng nơi họ ở. Nó bẩn thỉu và đầy rận rệp.
Vào một ngày cuối tuần, khi bước xuống khỏi chuyến tàu cuối cùng để về thăm mẹ, Amy bị một bọn trẻ côn đồ vây lấy. Nhưng Amy vẫn bước đi cách bình thản giữa chúng. Cô tin rằng Đức Chúa Trời đang bảo vệ cô và vẫn bước nhanh xuống đường một cách không sợ hãi. Đám cô đồ càng lúc càng đông, sự nguy hiểm thật đã đến với Amy. Thình lình một cánh cửa dọc theo một dãy nhà mở ra, có một cánh tay phụ nữ chặn Amy lại rồi kéo vào bên trong nhà. Một sào phơi quần áo bằng gỗ được nhanh chóng kéo qua chặn cánh cửa đó lại. Người đàn bà phủ một màn vải trắng lên sào đó để bảo vệ Amy. Chỉ có một màn vải trắng ở giữa Amy và sự nguy hiểm thật sự.
Đêm đó, Amy được học bài học thứ 5 “Đức Chúa Trời luôn luôn bảo vệ chúng ta, mặc dù chúng ta không nhìn thấy”.
Nhiều năm sau đó ở Ấn Độ, Amma đã không còn lấy một màn vải trắng giữa cô và sự nguy hiểm! Và những gì xấu hơn, nguy hiểm hơn đã đến với những em nhỏ đáng thương của cô. Xung quanh dãy nhà một tầng của Amma, là vách tường thấp bằng đất bùn. Đây chỉ là sự bảo vệ mong manh đối với trộm cướp. Nhưng chắc chắn Đức Chúa Trời đang trông nom gia đình. Đônavơ trước những nguy hiểm hằng đêm. Ngài che giấu tất cả mọi người ở trong đó.
Trong sự nguy hiểm đe dọa, nhiều trẻ em và thanh thiếu niên vẫn cứ tiếp tục đến với Đônavơ. Có một em gái trốn khỏi một gia đình Hinđu vì em không thể tiếp tục tin cậy nơi những thần tượng. Em hy vọng được bảo vệ khỏi bà con họ hàng. Nhưng nhà của Amma không có ngay cả một ổ khóa, làm sao em gái đó có thể tìm được sự bảo vệ. Đức Chúa Trời đã cho Amma một câu trả lời. Cô nhanh chóng đưa em gái đến nơi mà cô nghĩ là an toàn. Nhờ một cái thang lỏng lẻo, họ leo lên tháp ngôi nhà thờ làng. Họ đã ẩn núp ở đó suốt đêm dài. Những người bà con, họ hàng giận dữ vẫn không tìm ra em bé gái.
Amma lại nhận một em bé năm tuổi tên là Kohila vào đại gia đình của cô. Nhiều tuần sau đó, ông của Kohila yêu cầu cô cho em trở về nhà. Amma biết rằng trả em lại cho gia đình có nghĩa là trả em về với tội lỗi. Kohila sẽ bị đối xử rất bạo ngược. Một cách bí mật, Amma đã gởi Kohila đến những người bạn giáo sĩ ở cách xa nơi đó hàng trăm cây số, cho đến lúc sự rắc rối qua đi. Những người bà con của Kohila rất tức giận và họ thưa ra tòa. Họ tố cáo Amma can tội bắt cóc trẻ em. Lời tố cáo rất nghiêm trọng. Ngày đó, Amma viết trong nhật ký của cô như sau: “Tất cả chúng tôi đều lo ngại sẽ bị bỏ tù vì sự việc này”. Nhưng ngày hôm sau có một bức điện báo rằng: “Vụ án nghiêm trọng này đã được miễn tố”. Ngay sau đó, Kohila lại được mang đến Đônavơ. Sự bảo vệ của Đức Chúa Trời, mặc dù không nhìn thấy được, nhưng luôn luôn bao quanh Amma và những em nhỏ của cô.
Công việc của Amma không chỉ ở giữa vòng những em bé. Cô cũng chịu nguy hiểm để giúp đỡ một tướng cướp. Ông tự phong cho mình cái tên “Hổ Đỏ”. Ông cướp của kẻ giàu và phân phát cho người nghèo. Ông nghĩ ông giúp đỡ người nghèo là đã làm những việc phải. Amma nghe tiếng Hổ Đỏ và muốn tiếp xúc với ông để làm chứng về Chúa Jêsus cho ông. Cô cầu nguyện, và Đức Chúa Trời là Đấng luôn luôn trả lời cầu nguyện. Ngài đã đặt ra một sự khát khao trong lòng Hổ Đỏ đến nỗi ông phải tìm Amma. Ông và người của ông đã tìm cách đột nhập vào khu của Amma. Họ yên lặng theo dõi Amma và những người cộng tác của cô trong tám ngày. Sau đó, nhận thấy đã được an toàn để có thể trao đổi với cô, Hổ Đỏ và hai người của ông đã bước ra ánh sáng. Amma cảm tạ Đức Chúa Trời đã ban cho cô một cơ hội để tiếp chuyện với Hổ Đỏ. Cô không sợ hãi! Cô khóc khi nghe tướng cướp kể về cuộc đời của ông. Vợ ông đã chết trong sự lo âu về những nguy hiểm đối với ông. Ông nói: “Tôi đến để nhờ cô chăm sóc cho ba đứa con của tôi.”
- “Tôi sẽ nhận chăm sóc con ông, nếu ông hứa với tôi một điều”. Amma mặc cả. “Hãy hứa với tôi rằng ông không bao giờ sử dụng súng, ngoại trừ để tự vệ”. Hổ Đỏ hứa với Amma.
Amma trình bày Lời Chúa cho Hổ Đỏ. Tướng cướp chịu cảm động khi biết rằng Đức Chúa Trời yêu thương ông ta. Amma mời gọi ông tin nhận Chúa nhưng Hổ Đỏ hứa vào lúc khác. Một ngày kia, tướng cướp Hổ Đỏ và những bộ hạ của ông đã bị bắt. Họ bị đối xử rất tàn bạo, bị tra tấn dã man đến nỗi phải vào bệnh viện. Amma đến thămhọ, mặc dù cô đã nghe về một phụ nữ phải bị tù một tháng vì mang thức ăn cho Hổ Đỏ. Chẳng bao lâu, Hổ Đỏ khỏe lại, ông được đem ra khỏi bệnh viện để vào tù. Ở đó ông bắt đầu nghiên cứu Kinh Thánh mà Amma đã cho. Ông biết Chúa Jêsus đã chịu khổ, chịu chết vì tội lỗi của ông và Ngài đã sống lại từ cõi chết. Ông đã mời Chúa Jêsus ngự vào lòng. Tội lỗi của ông đã được tha thứ. Những ngày sau đó, việc thăm tù nhân bị cấm đoán. Amma chỉ được phép viết thư cho ông một lần trong bốn tháng. Đó là một thời gian đầy khó khăn, thử thách đối với Hổ Đỏ, vì ông là một Cơ Đốc nhân quá mới mẻ.
Rồi ngày ra tòa đã đến, Hổ Đỏ xưng nhận những trọng tội. Ông đã được tuyên án. Nhưng một sáng Chúa nhật, Hổ Đỏ đã vượt ngục, Amma bắt đầu nghe thuật lại về những vụ giết người cướp của. Người ta bảo rằng Hổ Đỏ đã làm những điều đó. Amma không tin. Cô nói: “Những người khác đã lấy danh ông ta. Cô tin chắc rằng cuộc đời của Hổ Đỏ đã được biến đổi từ lúc ông tin Chúa”.
Amma viết một bức thư kêu gọi ông ra hàng phục. Amma đốt một ngọn đèn ở cửa sổ hằng đêm hy vọng Hổ Đỏ sẽ đến qui hàng.
Cô nghe ông và đồng bọn ở không xa lắm. Cô băng qua khu rừng rậm để tìm Hổ Đỏ. Đức Chúa Trời đã giúp cô tìm ra ông ta. Cô đã trò chuyện với ông ta và hiểu được ông không hề trở về cuộc đời tội lỗi của mình. Khi cô đề cập đến những người khác giết người cướp của rồi đổ cho Hổ Đỏ làm, ông lấy làm hối tiếc vô cùng. Từ lúc ông vượt ngục, Amma không ngần ngại đến giúp đỡ ông.
Cuộc sống của cô có thể bị đe dọa. Cô để lại cho ông vài quyển sách và cầu xin Đức Chúa Trời giúp ông làm những việc lành. Sau đó, trong lúc đang cầu nguyện cho Hổ Đỏ, Amma nghe tiếng la hét. Cảnh sát bao vây ông ta. Hổ Đỏ bắn nhiều phát súng lên trời, hy vọng sẽ chạy thoát. Rồi ông nhảy vọt lên một bãi đất đỏ, ném khẩu súng xuống và đưa tay lên đầu hàng. Ngay lập tực, ông bị bắn chết. Nhưng ông đã giữ được lời hứa với Amma. Ông đã không dùng súng của mình để giết người nữa. Người ta tiếp tục nói xấu Amma và gia đình của cô vì sự thân thiết của cô với Hổ Đỏ. Nhưng Amma không sợ. Cô biết Đức Chúa Trời đang trông nom cô. Đức Chúa Trời luôn bảo vệ chúng ta, mặc dù chúng ta không nhìn thấy. Bài học mà Cha Thiên Thượng đã dạy cho Amma lúc còn bé đã giúp cho chức vụ giáo sĩ của cô ở Ấn Độ. Cô luôn tạ ơn Chúa về điều đó.
Với những năm hoạt động ở Ấn Độ, Amma đã đạt đến đích của một cuộc đời đầy thử thách. Vào một buổi hoàng hôn, đang khi vội vã, cô bị rơi xuống một cái hố, chân bị gãy, phải nằm đó 5 giờ để chờ người tiếp cứu. Cô được chở đến bệnh viện trong đêm tối đen như mực và mưa như thác đổ trên con đường bị lũ. Chiếc xe băng qua một hố sâu do nước xói mòn. Chiếc xe nhảy vọt lên. Chân của Amma bị chấn động quá mạnh và đập mạnh xuống sàn xe làm cho cô rất đau đớn. Nếu chiếc xe bị lật xuống suối thì tất cả sẽ chết đuối. Nhưng Đức Chúa Trời vẫn còn công việc cho Amma làm. Dù vô hình không thấy được, Ngài vẫn luôn luôn bảo vệ cô. Hai mươi năm sau đó, cô không thể nào ra khỏi phòng, và hai năm rưỡi cuối cùng của cuộc đời, cô không thể bước ra khỏi giường được. Sau đó, cô đã bắt đầu một công tác quan trọng khác. Vì suốt những năm hoạt động của Amma ở Ấn Độ, cô rất bận rộn, không có thì giờ để ghi lại ba mươi bảy năm mà Đức Chúa Trời đã dùng cô trong công việc của Ngài. Bây giờ, cô đã có thì giờ. Căn phòng của Amma được gọi là “Phòng bình an”. Cô cầu xin Chúa giúp cho không có ai vào phòng của cô mà lại cảm thấy buồn bã. Cô viết văn và sáng tác bài hát cho gia đình. Có tất cả mười ba tác phẩm được viết sau khi cô bị tai nạn. Nhờ những quyển sách của cô mà mọi người trên thế giới biết đến những trẻ em trong đền thờ Ấn Độ và luật pháp cũng ra sắc lệnh nghiêm cấm việc bán trẻ em cho đền thờ. Nhờ đó đã cứu được hàng ngàn trẻ em thoát khỏi cuộc sống kinh khiếp đọa đày. “Đức Chúa Trời không bao giờ để cho tôi tớ Ngài giống như những bình bằng sứ bị nứt”.
Vào một buổi sớm mai ngày 18.1.1951, Amma đã “nhắm mắt lại” đối với trần gian này và “mở mắt ra” trong thiên đàng. Thiên đàng nghĩa là gì đối với Amma? Trẻ lại, được giải thoát khỏi đau khổ, khỏi giường bệnh, hoạt động và phụng sự Chúa trong thách thức mới và, vâng, một cách “KHÔNG SỢ HÃI!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét