CHƯƠNG 9: NHÂN DỤC VÀ NHẪN NHỤC, BỨC TƯỜNG LỬA, CHIẾN SĨ
Trong bài học thứ ba của Cơ Đốc Nhân qua Ngôi nhà của Bác Thông
Thái, Cơ Đốc Nhân quan sát hai cậu bé khi họ phản ứng với mong muốn của Cha mẹ
mình. Nhân Dục (Đam Mê, Ham Muốn) thì rất bất bình, nhưng Nhẫn Nhục thì điềm
tĩnh và ít nói. Cha mẹ bảo họ chờ đợi những điều những vật quý giá nhất trên đời.
Nhân Dục từ chối chờ đợi, nhưng Nhẫn Nhục tin tưởng lời của cha mẹ và bằng lòng
chờ đợi. Như trong bài học trước, Bác Thông Thái giải thích rõ ràng về những gì
Cơ đốc nhân nhìn thấy.
Nhân Dục đại diện cho những người trên thế giới này, những
người chỉ sống cho hiện tại và bây giờ. Giống như Nhân Dục từ chối lời của cha
mẹ, thế giới cũng không muốn tin Lời Đức Chúa Trời và chọn phớt lờ những lời hứa
và cảnh báo trong Kinh thánh. Đối với Nhân Dục, thấy thì mới tin và nó mong muốn
được có điều quý giá ngay bây giờ "trong năm nay" (nghĩa là trong cuộc
sống này). Bunyan quan sát rằng Nhân Dục là anh cả. Điều này đúng với tấm lòng
của chính chúng ta. Tất cả đều được sinh ra trong tội lỗi, tự nhiên sa đọa và
không thể chấp nhận hoặc hiểu được chân lý tâm linh. Chỉ qua việc tái sinh kỳ
diệu được thực hiện bởi quyền năng của Thánh Linh Đức Chúa Trời, thì chúng ta mới
có thể nhận được sự thay đổi trong lòng và tìm thấy sự bình an và thỏa lòng thực
sự.
Nhẫn Nhục chỉ về những người có tấm lòng được chinh phục bởi
ân điển và đầu phục bởi Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Nhẫn Nhục là bằng lòng để
chờ đợi những điều tốt đẹp nhất, những điều lâu dài và vĩnh cửu. Những người có
đầu óc thuộc linh có thể vui mừng chịu đựng những thử thách trong cuộc sống
này, bởi vì họ biết điều tốt nhất vẫn chưa đến.
Chúng ta có thể ứng dụng từ bài học này.
Đầu tiên, chúng ta phải học giá trị của Nhẫn Nhục. Nền văn
hóa của chúng ta đã mất đi sự kiên nhẫn. Chúng ta muốn mọi thứ ngay bây giờ và
với nỗ lực ít nhất có thể. Trong khi các thế hệ trước làm việc hàng tháng trời
để tự trồng lương thực và dành hàng giờ để chuẩn bị bữa ăn, chúng ta đứng trước
lò vi sóng nói: "Nào! Nhanh lên!" Nhưng với Chúa thì giờ thật quý giá
và hữu ích. Ngài thích dành thời gian để thực hiện các mục đích của mình. Sự
kiên nhẫn là một yếu tố thiết yếu của sự nên thánh của chúng ta. Mặc dù chúng
ta được tuyên bố là công bình trong sự xưng công bình vào thời điểm chúng ta
tin cậy nơi Đấng Christ trên cơ sở sự công bình của Ngài, nhưng sự thánh hoá — là
sự tấn tới trong ân điển và phù hợp với hình ảnh của Đấng Christ — thì cần có
thời gian. Chúng ta sẽ theo đuổi sự thánh khiết trong suốt phần đời còn lại của
mình, khi chúng ta chờ đợi ngày chúng ta sẽ được vinh hiển, khi chúng ta nhìn
thấy Đấng Cứu Rỗi của chúng ta mặt đối mặt.
Thứ hai, chúng ta phải học cách lừa dối của Nhân Dục (đam mê).
Nhân Dục bị mê hoặc bởi sự long lanh của hiện tại. Sự giàu có của thế giới này
là phù du và mong manh. Chúng có vẻ hấp dẫn và đáng mơ ước, nhưng có thể biến mất
trong chốc lát. Chúng ta thấy thực tế của điều này hiển thị một cách sống động
trong các thảm họa thiên nhiên. Khi cháy rừng, lốc xoáy hoặc bão quét qua một
khu vực, nhà cửa, xe cộ và các vật có giá trị khác có thể nhanh chóng bị phá hủy.
Những người có hy vọng và sự an toàn được bao bọc trong những tài sản như vậy
có thể dễ dàng không còn gì ngoài sự tàn phá và đau lòng. Chúa Giê-su nói:
" Các ngươi chớ chứa của cải ở dưới đất, là nơi có sâu
mối, ten rét làm hư, và kẻ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy; 20 nhưng phải chứa
của cải ở trên trời, là nơi chẳng có sâu mối, ten rét làm hư, cũng chẳng có kẻ
trộm đào ngạch khoét vách mà lấy. " ( Ma-thi-ơ 6: 19-20).
Chúng ta phải cẩn thận để nắm giữ những kho báu của thế giới
này với một bàn tay rộng mở và không để chúng chiếm lấy tấm lòng của chúng ta.
Kho báu thực sự và lâu dài của chúng ta là ở trên trời. Có được Đấng Christ là
giá trị hơn tất cả những gì thế giới này chu cấp. Ngài là Viên ngọc quý có giá
trị rất cao (Mác 13:46).
Thứ ba, chúng ta phải học cách tin vào những gì Đức Chúa Trời
đã hứa. Đức Chúa Trời đã hứa trong Lời Ngài các phước lành và sự sống đời đời
cho những ai kiên trì và chịu đựng. Ngài cũng đã hứa sẽ phán xét những ai phớt
lờ lời cảnh báo của Ngài và sống vì thú vui và dục vọng của họ. Chúng ta phải
tin những gì Đức Chúa Trời nói, chú ý đến những lời cảnh báo của Ngài và hy vọng
vào những lời hứa của Ngài. Chúng ta phải luôn sống theo lẽ thật rằng mọi điều
Đức Chúa Trời phán trong Lời Ngài đều là sự thật và chắc chắn sẽ ứng nghiệm.
Cuối cùng, chúng ta phải học cách sống với một cái nhìn về cõi
đời đời. Trong tất cả các lựa chọn và quyết định của mình, chúng ta phải cân nhắc
xem hành động của mình sẽ ảnh hưởng như thế nào đến tương lai, cả trong cuộc sống
này và cuộc sống mai sau. Chúng ta phải đầu tư thời gian và nguồn lực của mình
một cách khôn ngoan, với tầm nhìn vĩnh cửu. Những người hướng về thế gian không
có quan điểm như vậy. Họ bị ràng buộc bởi sự thiển cận về thời gian và bị kìm
hãm bởi sự ràng buộc của tội lỗi. Tuy nhiên, một Cơ đốc nhân hiểu rằng cuộc sống
còn nhiều điều hơn những gì chúng ta thấy trên thế giới này. Còn nhiều điều bị
đe dọa hơn là tìm thấy hạnh phúc và sự hài lòng trong cuộc sống này. Hạnh phúc
và niềm vui thực sự phải được neo đậu trong Đấng Christ và sống trong sự hài
lòng khi nhận biết và phục vụ Ngài. Chúng ta phải đặt ưu tiên của mình trên những
điều vĩnh cửu: không phải trong những lời hứa của loài người, là điều sẽ thất bại,
nhưng trong Lời của Đức Chúa Trời, là điều tồn tại mãi mãi; không phải trong của
cải vật chất của cuộc sống này, vì sẽ có một ngày nào đó chúng sẽ vỡ vụn và tàn
lụi, mà là đặt ưu tiên nơi những linh hồn vĩnh cửu của những người nam, người nữ,
trẻ con, tất cả họ đều sẽ ở cõi vĩnh hằng trên thiên đàng hoặc là địa ngục.
Bunyan kết luận bằng cách bày tỏ khó khăn của hoàn cảnh hiện
tại của chúng ta. “Hiện tại” và “xác thịt” của chúng ta là những người hàng xóm
gần nhau. "Những điều chưa đến" có vẻ xa vời. Thật dễ dàng để chúng
ta kết bạn với người "ở đây và bây giờ" bởi vì nó mang lại sự hài
lòng ngay lập tức. Nhưng nếu chúng ta đến được Thiên Thành, không có gì trên thế
giới này khiến chúng ta phải phân tâm khỏi Con đường chánh đáng.
BỨC TƯỜNG LỬA
Có những lúc thần học có thể rất thực tế, những lúc mà những
gì chúng ta tin và những gì chúng ta rao giảng có thể có tác động sâu sắc đến sức
khỏe thuộc linh của chúng ta. Điều này càng đúng hơn là khi chúng ta đối mặt với
thời kỳ tăm tối - đau khổ, bắt bớ, thử thách và cám dỗ - những lúc chúng ta
nghi ngờ, đau khổ và không biết phải làm thế nào để tiếp tục. Chúng ta thấy một
minh họa sống động về điều này trong bài học thứ tư mà Cơ Đốc Nhân nhận được
trong Ngôi nhà của Bác Thông Thái.
Trong bài học này, Cơ Đốc Nhân được đưa đến một căn phòng và
anh nhìn thấy một Ngọn lửa đang cháy trên bờ tường. Anh cũng quan sát một người
đang đứng bên ngọn lửa đang đổ nước lên nó, cố gắng không ngừng để dập tắt lửa,
nhưng ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy cao hơn và nóng hơn. Anh không thể hiểu tại
sao ngọn lửa không tắt. Theo suy nghĩ của anh, ngọn lửa không có cơ hội chống lại
một nỗ lực siêng năng như vậy để dập tắt nó.
Khi Cơ Đốc Nhân suy nghĩ về khung cảnh trước mắt, anh hỏi:
"Điều này có nghĩa là gì?" Bác Thông Thái giải thích rằng Lửa là Công
việc của Ân sủng, được thực hiện trong lòng bởi Đức Thánh Linh. Kẻ dội nước vào
lửa là Ma quỷ, kẻ chỉ muốn nhìn thấy tấm lòng bị lạnh lẽo và tĩnh lặng. Satan
chăm chỉ nỗ lực, không ngừng nỗ lực. Kinh thánh nói về việc nó đang đi như “một
con sư tử gầm thét, tìm kiếm kẻ mà mình có thể ăn tươi nuốt sống” (1 Phi-e-rơ
5: 8). Tuy nhiên, bất chấp những nỗ lực của hắn để nhấn chìm tấm lòng bởi sự
cám dỗ và nghi ngờ, công việc ân sủng của Đức Chúa Trời ngày càng cháy bỏng, tức
là nó không hề bị giảm đi bởi sức nóng hay ánh sáng.
Khi Cơ Đốc Nhân thắc mắc làm sao mà ngọn lửa không tàn trước
sự dập tắt như vậy, Bác Thông Thái đã bảo anh quay lại để xem mặt sau của bức
tường mà nãy giờ anh không nhìn thấy. Ở đây Cơ Đốc Nhân nhìn thấy lý do mà ngọn
lửa luôn cháy mãi. Một Người với cái bình liên tục đổ dầu cho ngọn lửa. Mặc dù
nước cứ đổ ra không dứt để cố dập tắt ngọn lửa, nhưng dầu cũng liên tục chảy vào
và duy trì đến nỗi ngọn lửa không bao giờ tắt.
Bác Thông Thái tiếp tục lời giải thích của mình: Người có chiếc
bình là Đấng Christ và Dầu là Ân điển của Ngài đã luôn duy trì công việc của Đức
Chúa Trời trong lòng chúng ta, ngay cả trong thời kỳ tăm tối của đau khổ, bắt bớ,
khó khăn và cám dỗ. Chúng ta thấy trong Kinh thánh rằng sứ đồ Phao-lô đã đối mặt
với tất cả những điều này, nhưng đức tin của ông vẫn mạnh mẽ. Phao-lô được phó
cho "sứ giả của Sa-tan" để ông có thể hạ mình và học cách chỉ nương dựa
vào ân điển của Đức Chúa Trời. Ông làm chứng rằng:
“Vậy nên, e rằng tôi lên mình kiêu ngạo bởi sự cao trọng cả
thể của những sự tỏ ra ấy chăng, thì đã cho một cái giằm xóc vào thịt tôi, tức
là quỉ sứ của Sa-tan, để vả tôi, và làm cho tôi đừng kiêu ngạo. 8 Đã ba lần tôi
cầu nguyện Chúa cho nó lìa xa tôi. 9 Nhưng Chúa phán rằng: Ân điển ta đủ cho
ngươi rồi, vì sức mạnh của ta nên trọn vẹn trong sự yếu đuối. Vậy, tôi sẽ rất
vui lòng khoe mình về sự yếu đuối tôi, hầu cho sức mạnh của Đấng Christ ở trong
tôi. 10 Cho nên tôi vì Đấng Christ mà đành chịu trong sự yếu đuối, nhuốc nhơ,
túng ngặt, bắt bớ, khốn khó; vì khi tôi yếu đuối, ấy là lúc tôi mạnh mẽ.” (2
Cô-rinh-tô 12: 7-10).
Sự tin quyết mà Phao-lô học biết từ việc tin cậy vào sức mạnh
và quyền năng của Đấng Christ, ông muốn những người khác cũng biết được. Mặc dù
bản thân đang bị xiềng xích, nhưng ông đã viết thư cho Hội Thánh tại Phi-líp về
sự tin quyết của mình vào năng quyền của phúc âm:
“tôi tin chắc rằng Đấng đã khởi làm việc lành trong anh em,
sẽ làm trọn hết cho đến ngày của Đức Chúa Jêsus Christ.” (Phi-líp 1: 6).
Chúng ta có thể nhận được ít nhất ba điểm quan trọng từ bài
học này.
Thứ nhất, Sa-tan không ngừng tấn công người tin Chúa. Cơ Đốc
Nhân vẫn chưa biết được ở Thung lũng Sỉ Nhục, Ác quỷ (Apollyon) có thể hung dữ
như thế nào trong lòng căm thù và sự đàn áp của hắn đối với những người tìm kiếm
Thiên Thành. Bác Thông Thái dạy Cơ đốc nhân từ bây giờ để anh chuẩn bị tinh thần
khi có sự chống đối. Chúng ta không được mất cảnh giác khi đối mặt với một số
áp lực và bóng tối.
Thứ hai, sự kiên trì của các thánh đồ đều là bởi ân điển. Nếu
không có Dầu ân điển của Đức Chúa Trời liên tục đổ vào tấm lòng, chúng ta sẽ
nhanh chóng trở nên lạnh lẽo và tăm tối. Trong khi chúng ta phải siêng năng thực
hiện sự cứu rỗi của chính mình trong nỗi sợ hãi và run rẩy, chúng ta phải nhớ đến
Đấng Christ và đặt hy vọng nơi Đức Chúa Trời, là Đấng hành động trong chúng ta
"vừa muốn vừa làm theo ý tốt Ngài" (Phi-líp 2: 12-13). Sức mạnh để
kiên trì không phải ở chúng ta, không phải ở sự quyết tâm của chúng ta, không
phải ở sự sáng tạo của chúng ta, không phải ở sự lạc quan của chúng ta. Chúng ta
phải nhớ rằng chỉ bởi ân điển của Đức Chúa Trời.
Thứ ba, trong những lúc tăm tối, chúng ta phải nhớ “nhìn ra
phía sau bức tường”. Những lúc chúng ta thấy khó hiểu công việc của Đức Chúa Trời
trong chúng ta và yên nghỉ trong ân điển của Ngài thường là những lúc chúng ta
phải đối mặt với sự cám dỗ và áp bức khốc liệt nhất. Qua những lúc mạnh mẽ và
tăng trưởng về thuộc linh, đức tin của chúng ta có thể vững mạnh; Tuy nhiên,
khi những điều này đã qua và thời điểm khó khăn xuất hiện, chúng ta sẽ rất dễ thấy
mình yếu đuối và thiếu lòng tin.
Mặc dù đôi khi chúng ta có thể phải đối mặt với bóng tối và
thậm chí không có cảm giác về sự hiện diện của Đức Chúa Trời ở với chúng ta,
nhưng chúng ta phải yên nghỉ trong lời hứa của Lời Ngài rằng Ngài luôn ở với
chúng ta (dù vô hình), đổ ân điển của Ngài để nuôi dưỡng linh hồn chúng ta.
Chúng ta có thể quên sự nhân từ của Ngài, nhưng Ngài không bao giờ quên những
nhu cầu của chúng ta. Chúng ta có thể không hiểu tất cả các sự kiện và hoàn cảnh
mà Đức Chúa Trời sử dụng để uốn nắn cuộc sống của chúng ta, nhưng Ngài có sự
khôn ngoan vô hạn và luôn hành động vì lợi ích của chúng ta (Rô-ma 8:28). Chúng
ta phải nhớ điểm thuận lợi của đức tin cho phép chúng ta nhìn thấy bàn tay của
Đức Chúa Trời đang hành động để nắm giữ chúng ta, nâng đỡ chúng ta và khiến
chúng ta phù hợp với nước thiên đàng, ngay cả khi chúng ta không thể nhận thức
hoặc hiểu được nó.
Bài học về ngọn lửa đốt bờ tường gây ấn tượng sâu sắc đối với
Cơ Đốc Nhân.
Thực tế, bài học này chứng tỏ điều cần thiết cho Cơ đốc nhân
trong cuộc hành trình của mình. Sau đó khi Cơ Đốc Nhân đi vào Trũng Bóng Chết,
anh bị nhầm lẫn trong bóng tối và không thể nhận thức được sự hiện diện của
Chúa với anh ta. Anh bị tấn công dữ dội bởi những người báng bổ và cám dỗ anh quay
lại và từ bỏ Con đường chánh đáng. Cơ đốc nhân sống sót qua bóng đêm bằng cách
tin tưởng vào lời hứa của Kinh thánh:
“Dầu khi tôi đi trong trũng bóng chết, Tôi sẽ chẳng sợ tai họa
nào; vì Chúa ở cùng tôi; Cây trượng và cây gậy của Chúa an ủi tôi.” (Thi thiên
23: 4)
Cơ Đốc Nhân biết và tin tưởng rằng Chúa ở cùng anh, mặc dù
như anh nói: "Tôi không thể nhận thức được." Đức Chúa Trời đã hứa:
“Ta sẽ không bao giờ lìa bỏ ngươi, cũng không lìa bỏ ngươi” (Hê-bơ-rơ 13: 5). Lời
hứa này cũng chắc chắn khi Đức Chúa Trời dường như (ít nhất là theo quan điểm của
chúng ta) ở rất xa, cũng như khi chúng ta cảm nhận được sự gần gũi của Ngài.
Chúng ta phải học cách tin cậy Đức Chúa Trời nơi Lời Ngài và tin như Phao-lô, rằng
dù con đường của chúng ta có đầy ánh sáng hay đầy tăm tối, thì " Đấng ấy
có quyền phép giữ sự ta đã phó thác cho đến ngày đó. " (2 Ti-mô-thê 1:12).
CUNG ĐIỆN TRANG NGHIÊM
Bài thứ năm, Bác Thông thái đưa Cơ Đốc Nhân đi xem một Cung
điện xinh đẹp. Cung điện này tượng trưng cho vinh quang của thiên đàng và cuộc
sống vĩnh cửu. Điều này mang lại cho Cơ Đốc Nhân nhiều niềm vui. Cơ Đốc Nhân
cũng nhìn thấy nhiều người mặc trang phục bằng vàng đi trên đó. Những người này
tượng trưng cho các thánh đồ của Đức Chúa Trời đã chịu đựng đến cùng và có thể
nói với Phao-lô rằng: “Ta đã đánh trận tốt lành, đã xong sự chạy, đã giữ được đức
tin.” (2 Ti-mô-thê 4: 7). Sau khi nhìn thấy các vị thánh được phần thưởng của họ,
Cơ Đốc Nhân bày tỏ với Bác Thông thái mong muốn được vào trong.
Bunyan miêu tả mối nguy hiểm đầu tiên là một người đàn ông
ngồi trên bàn, sẵn sàng hạ gục bất kỳ ai đi qua Cửa thành. Vào thời Bunyan, những
người loan báo Tin Mừng chân chính bị chính quyền gán cho là "những người bất
tuân". Họ thường bị bắt, bị bỏ tù, bị tước đoạt của cải, bị quấy rối và
làm nhục một cách công khai nhằm buộc họ từ bỏ đức tin của mình. Cùng với người
đàn ông trong bàn đó, còn có một nhóm người mặc áo giáp đang đứng gần Cửa. Những
người này đại diện cho các nhà chức trách của nhà thờ và chính quyền, những người
có quyền ban hành luật và tạo ra nhiều "tổn thương và rắc rối" nhất
có thể cho những người không tuân theo đường lối của họ. Sự chống đối này không
phải là chỉ vào thời của Bunyan. Những người tin Chúa trong mọi thời đại đều đã
phải đối mặt với những thử thách trong cuộc sống này. Phao-lô giải thích một số
khó khăn của riêng ông cho người Cô-rinh-tô:
“Tôi đã chịu khó nhọc nhiều hơn, tù rạc nhiều hơn, đòn vọt
quá chừng. Đòi phen tôi gần phải bị chết; 24 năm lần bị người Giu-đa đánh roi,
mỗi lần thiếu một roi đầy bốn chục; 25 ba lần bị đánh đòn; một lần bị ném đá;
ba lần bị chìm tàu. Tôi đã ở trong biển sâu một ngày một đêm. 26 Lại nhiều lần
tôi đi đường nguy trên sông bến, nguy với trộm cướp, nguy với giữa dân mình,
nguy với dân ngoại, nguy trong các thành, nguy trong các đồng vắng, nguy trên
biển, nguy với anh em giả dối; 27 chịu khó chịu nhọc, lắm lúc thức đêm, chịu
đói khát, thường khi phải nhịn ăn, chịu lạnh và lõa lồ.” (II Cor 11:24-27)
Cảnh tượng đối lập như vậy khiến Cơ Đốc Nhân kinh ngạc.
Không ai trong đám đông sẵn sàng đối mặt với sự chống đối và giành lấy phần thưởng
lớn lao là sự sống vĩnh cửu cho đến khi một chiến sĩ can đảm tiến tới và mạnh dạn
nói với người đàn ông trong bàn: "Hãy ghi tên tôi vào sổ, thưa ngài."
Khi chiến sĩ can đảm đã công khai tuyên bố rằng anh ta là một tín đồ chân
chính, anh ta lấy Gươm (Lời Chúa) và Mũ sắt (Sự cứu rỗi) rồi lao về phía Cửa. Với
lòng quyết tâm, anh ta đã kiên trì và đến được Cung điện.
Trong bài học này, Cơ Đốc Nhân học được một số lẽ thật có
giá trị cho cuộc hành trình đến Thiên Thành:
Anh phải đối mặt với nhiều kẻ thù hung dữ và mạnh mẽ trên đường
đi.
Anh phải có lòng dũng cảm và niềm tin và không bao giờ bỏ cuộc.
Anh thấy tầm quan trọng của Gươm và Mũ sắt để chiến thắng
trong trận chiến.
Anh thấy rằng anh không đơn độc. Có nhiều người đã đi trước
anh và cuộc đấu tranh của họ không vô ích.
Anh thấy rằng trận chiến là đáng để chiến đấu để có được
vinh quang cuối cùng.
Chẳng bao lâu nữa Cơ Đốc Nhân sẽ chiến đấu chống lại
Apollyon ở Thung lũng Sỉ Nhục. Những bài học mà anh ấy đang học tại Nhà của Bác
Thông Thái sẽ là điều cần thiết để anh ấy chiến thắng.
“Nhưng, hỡi con, là người của Đức Chúa Trời, hãy tránh những
sự đó đi, mà tìm điều công bình, tin kính, đức tin, yêu thương, nhịn nhục, mềm
mại. 12 Hãy vì đức tin mà đánh trận tốt lành, bắt lấy sự sống đời đời, là sự mà
con đã được gọi đến, và vì đó mà con đã làm chứng tốt lành trước mặt nhiều người
chứng kiến.” (1 Ti-mô-thê 6: 11-12).
Chúng ta phải đặt ra tấm lòng vững chắc khi theo đuổi cuộc sống
vĩnh cửu, và cố gắng bất chấp cái giá phải trả. Những kẻ sống trong nỗi sợ hãi con
người và những gì con người có thể ngăn cản để chúng ta không đến được trong Cửa
đền. Chúng ta phải như Phaolo,
“Tôi cũng coi hết thảy mọi sự như là sự lỗ, vì sự nhận biết
Đức Chúa Jêsus Christ là quí hơn hết, Ngài là Chúa tôi, và tôi vì Ngài mà liều
bỏ mọi điều lợi đó. Thật, tôi xem những điều đó như rơm rác, hầu cho được Đấng
Christ” (Phi-líp 3: 8).
Một điểm nữa đáng chú ý ở đây trong câu chuyện của Bunyan.
Cuối buổi học Cơ Đốc Nhân đã mỉm cười. Anh đã phải đối mặt với sự chống đối và
thử thách, và anh tin rằng mình hiểu ý nghĩa của bài học. Với sự tự tin, anh nói
với Bác Thông Thái: "Bây giờ, hãy để tôi đi." Tuy nhiên, Bác Thông Thái
nói: "Không, hãy ở lại để tôi chỉ cho anh thêm một chút." Giống như Cơ
Đốc Nhân, chúng ta thường quá chắc chắn về bản thân và sẵn sàng rời Nhà Bác Thông
Thái trước khi chúng ta học tất cả những gì cần thiết. Sự chuẩn bị của chúng ta
cho trận chiến là một phần thiết yếu của sự thánh hóa và sự kiên trì của chúng
ta. Chúng ta thường quá sẵn sàng để ra đi và đối diện với thế gian mà trước
tiên không trang bị mình bằng Lời Chúa. Thánh Linh sẽ để chúng ta ở lại lâu hơn
và nhận lấy nhiều hơn từ Lời Chúa. Ngài có nhiều điều để dạy chúng ta để giúp
chúng ta tránh nguy hiểm và đối mặt với cám dỗ. Giống như Cơ đốc nhân, chúng ta
phải học giá trị của việc ở lâu trong Lời Đức Chúa Trời.
SUY GẪM
Hãy so sánh Nhân Dục (Đam Mê) và Nhẫn Nhục (Kiên Nhẫn)
Nhân Dục |
Nhẫn Nhục |
|
|
|
|
|
|
|
|
Bác Thông
Thái giải thích cho Cơ đốc nhân biết Nhân Dục và Nhẫn Nhục đại diện cho
điều gì.
Nhân Dục đại diện
cho_____________________________________________________.
Nhẫn Nhục đại diện cho
____________________________________________________.
Liệt kê ba bằng chứng cho thấy Nhẫn Nhục có “sự khôn ngoan tốt
nhất”.
a.
b.
c.
Đọc Lu-ca 16: 19–31. Vẽ cảnh trong các câu 22–26 minh họa
cho bài học về Nhân Dục và Nhẫn Nhục.
Viết đúng chữ cái theo mỗi ý phù hợp.
______ ngọn lửa A.
Đấng Christ
______ dầu B. công việc
của ân điển
______ kẻ đổ nước C.
ân điển
______ người đổ dầu D. ma quỷ
Đôi khi Cơ đốc nhân cảm thấy nước nhiều hơn dầu trong cuộc sống
của chúng ta, và chúng ta trở nên nản lòng. Đọc 2 Cô-rinh-tô 12: 9 và cho biết
lời hứa này có ý nghĩa như thế nào đối với bạn.
Viết một bài báo về người đàn ông mạnh mẽ đã chiến đấu để
dành đường vào cung điện. Hãy nhớ trả lời các câu hỏi ai, cái gì, khi nào, ở
đâu, tại sao, như thế nào trong bài viết của bạn
ĐÀO SÂU
Hãy mô tả, bằng cách nói của riêng bạn, sự khác biệt giữa Nhân
Dục và Nhẫn Nhục
Điều gì cám dỗ bạn hành động giống như Nhân Dục hơn?
Đọc Lu-ca 4: 1–13. Chúa Giê-su đã phản ứng thế nào trước những
cám dỗ mà Ngài phải đối mặt?
Viết ra một số đoạn Kinh thánh mà bạn có thể suy gẫm khi đối
mặt với cám dỗ để thèm muốn những điều của thế giới này.
Đọc 2 Cô-rinh-tô 12: 9. Ai duy trì công việc ân sủng trong đời
sống của một tín đồ?
Đọc Phi-líp 4: 3; Khải Huyền 3: 5, 13: 8, 17: 7–8, 21: 2. Cuốn
sách nào được đề cập đến việc ghi lại "tên của họ sẽ nhập vào đó"?
Thông điệp của “chiến sĩ can đảm” là gì?
Cảnh tượng này có làm thay đổi cái nhìn của bạn về đời sống
Cơ đốc nhân không? Giải thich câu trả lơi của bạn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét