CHƯƠNG 8: NHÀ BÁC THÔNG THÁI, BỨC CHÂN DUNG, CĂN PHÒNG BỤI
Cuộc hành
trình qua ngôi nhà của bác Thông Thái là một trong những phần mang tính dạy dỗ
nhất của câu chuyện ngụ ngôn. Đây, Hoàng tử trong mơ mở ra bảy căn phòng trước
mắt người lữ khách, mỗi phòng là một bài học về sự khích lệ, hướng dẫn hoặc cảnh
báo.
Bạn sẽ nhớ lại
rằng sự cải đạo của một tội nhân thành thánh đồ có liên quan đến hành động của
cả Ba Ngôi — Chúa Cha, Chúa Con và Đức Thánh Linh. Các hành động của Ba Ngôi
không được thực hiện cách riêng rẽ lẫn nhau mà là đồng thời cũng như hợp sức. Mỗi
Ngôi có một vai trò khác biệt trong việc đưa tội nhân đến sự cứu chuộc và cuối
cùng là đến vinh quang, nhưng cả Ba Ngôi làm việc hài hòa như một.
Một số nhà
bình luận tin rằng Bác Thông Thái tượng trưng cho công việc soi sáng của Đức
Thánh Linh, trong khi những người khác tin rằng đó là hình ảnh của một Mục sư
Cơ đốc đang giảng dạy những lẽ thật khác nhau cho lữ khách. Trong bài viết này,
chúng tôi có quan điểm rằng Bác Thông Thái là một hình ảnh của Đức Thánh Linh.
Bản văn cho
chúng ta biết rằng Cơ Đốc Nhân đã đến nhà của Bác Thông Thái, nơi anh ta gõ cửa
"nhiều lần." Rất có thể là Bunyan đã nghĩ đến Luca 11: 10–13 nơi Chúa
Giê-su hướng dẫn các môn đồ của Ngài, “Vì hễ ai xin thì được, ai tìm thì gặp,
và sẽ mở cửa cho ai gõ. 11 Trong các ngươi có ai làm cha, khi con mình xin bánh
mà cho đá chăng? Hay là xin cá, mà cho rắn thay vì cá chăng? 12 Hay là xin trứng,
mà cho bò cạp chăng? 13 Vậy nếu các ngươi là người xấu, còn biết cho con cái
mình vật tốt thay, huống chi Cha các ngươi ở trên trời lại chẳng ban Đức Thánh
Linh cho người xin Ngài!”
Một khi tín hữu
thật đã được gặp gỡ với con người và cuộc sống của Đấng Christ qua cửa Hẹp, Đức
Thánh Linh sẽ chiếu sáng tấm lòng và tâm trí họ, trang bị cho nó một khả năng mới
để đọc, nghe, suy gẫm và cầu nguyện. Các công tác của Thánh Linh được chính Chúa
Giê-su tuyên bố rõ ràng khi Ngài nói, " Nhưng Đấng Yên ủi, tức là Đức Thánh Linh mà Cha sẽ
nhân danh ta sai xuống, Đấng ấy sẽ dạy dỗ các ngươi mọi sự, nhắc lại cho các ngươi
nhớ mọi điều ta đã phán cùng các ngươi.” (Giăng 14:26)
GIẢI NGHĨA CỦA
KEN PULS
Một khi Cơ đốc
nhân đã nếm trải Thiện Tâm của Đức Chúa Trời, anh được hướng dẫn đi tiếp hành
trình và dành thời gian trong Lời Đức Chúa Trời để tìm kiếm "những điều
tuyệt vời" sẽ mang lại lợi ích to lớn cho anh ta trong cuộc hành trình lên
thiên đàng. Bunyan miêu tả Lời Chúa như Ngôi nhà của Bác Thông Thái. Cheever
nói về phần này của Hành Trình Lữ Khách như sau:
Khi Cơ Đốc
Nhân đến, anh ta gõ cửa đôi ba lần. Điều này không có nghĩa là Thánh Linh của Đức
Chúa Trời chậm chạp hoặc miễn cưỡng trong việc soi sáng lẽ thật; nhưng đúng
hơn, chúng ta phải siêng năng và có trách nhiệm tìm kiếm Kinh Thánh và tha thiết
cầu nguyện rằng Thánh Linh sẽ dạy chúng ta để áp dụng các lẽ thật Kinh Thánh
vào tâm linh và cuộc sống của chúng ta. Bunyan đã mô tả mong muốn của chính
mình để biết và tìm kiếm Kinh thánh trong Ân Điển Diệu Kỳ như sau:
Và bây giờ,
tôi đã suy nghĩ chín chắn, tôi bắt đầu nhìn vào Kinh thánh với con mắt mới, và
đọc như tôi chưa từng đọc trước đây; và đặc biệt là các thư tín của sứ đồ
Phao-lô rất ngọt ngào và dễ chịu đối với tôi; và, thực sự, sau đó tôi không bao
giờ rời khỏi Kinh thánh, vừa đọc vừa suy gẫm; và kêu cầu với Đức Chúa Trời, hầu
cho tôi có thể biết lẽ thật, đường đến thiên đàng và vinh quang.
Khi Cơ Đốc
Nhân bước vào nhà, Bác Thông Thái ra lệnh cho người hầu thắp nến. Ngọn nến này
là tượng trưng cho công việc chiếu sáng của Đức Thánh Linh. Nếu không có ánh
sáng này, hành lang và các phòng trong nhà sẽ tối tăm và không ích lợi. Trong 1
Cô-rinh-tô 2:14 Phao-lô cho chúng ta biết: " Vả, người có tánh xác thịt không nhận
được những sự thuộc về Thánh Linh của Đức Chúa Trời; bởi chưng người đó coi sự ấy
như là sự dồ dại, và không có thể hiểu được, vì phải xem xét cách thiêng liêng.
" Chỉ nhờ quyền năng của Thánh Linh, một người tự nhiên đã chết và mù lòa,
mới có thể nhìn thấy và hiểu được Lời Đức Chúa Trời. “Vì Đức Chúa Trời, là Đấng
có phán: Sự sáng phải soi từ trong sự tối tăm! đã làm cho sự sáng Ngài chói lòa
trong lòng chúng tôi, đặng sự thông biết về vinh hiển Đức Chúa Trời soi sáng
nơi mặt Đức Chúa Jêsus Christ.” (2 Cô-rinh-tô 4: 6).
Trong những
bài tiếp theo, chúng ta sẽ cùng nhau khám phá những căn phòng và đồ vật khác
nhau trong ngôi nhà này, vì chúng mang lại lợi ích cho chúng ta giống như chúng
đã mang lại cho Cơ Đốc Nhân trong chuyến hành trình của anh ấy.
Bài học đầu
tiên mà Bác Thông Thái chỉ cho Cơ Đốc Nhân là một bức tranh treo trong phòng
riêng.
Bài học thứ
hai, Bác Thông Thái dẫn Cơ Đốc Nhân đến một phòng khách lớn đầy bụi. Chính
Bunyan đưa ra lời giải thích về ý nghĩa của câu chuyện ngụ ngôn trong ý này.
Phòng khách đại diện cho tấm lòng của con người và bụi bặm là nguyên tội và những
bại hoại đã làm ô uế con người và khiến cho họ không thích hợp với sự hiện diện
của Đức Chúa Trời.
Bunyan đã
miêu tả bằng một minh họa đơn giản về bản chất lời dạy của Phao-lô trong sách
Rô-ma liên quan đến mối quan hệ giữa Luật pháp và Phúc âm. Người vào quét trước
là Luật pháp. Mặc dù Luật pháp là thánh khiết, công bình và tốt lành khi nó phản
ánh đặc tính hoàn hảo của Đức Chúa Trời, nhưng Luật pháp không thể và không bao
giờ có ý nghĩa để cứu loài người khỏi tội lỗi của họ. Luật pháp định nghĩa tội
lỗi, như Phao-lô giải thích:
“Vậy chúng
ta sẽ nói làm sao? Luật pháp há là tội lỗi sao? Chẳng hề như vậy! Nhưng tôi chỉ
bởi luật pháp mà biết tội lỗi; vì nếu luật pháp không nói: Người chớ tham lam,
thì tôi đã không biết sự tham lam. 8 Ấy là tội lỗi đã nhân dịp, bởi điều răn mà
sanh ra mọi thứ ham muốn trong lòng tôi: vì không có luật pháp thì tội lỗi chết
đi. 9 Ngày xưa tôi không có luật pháp mà tôi sống; nhưng khi điều răn đến, thì
tội lỗi lại sống, 10 còn tôi thì chết; vậy thì té ra điều răn vốn nên làm cho
tôi sống, đã dắt tôi đến sự chết. 11 Vì tội lỗi đã nhân dịp, dùng điều răn dỗ
dành tôi và nhân đó làm cho tôi chết. 12 Ấy vậy, luật pháp là thánh, điều răn
cũng là thánh, công bình và tốt lành. 13 Vậy thì điều lành trở làm cớ cho tôi
chết sao? Chẳng hề như vậy! Nhưng ấy là tội lỗi đã làm cho tôi chết, hầu khi nó
nhân điều lành làm chết tôi, tự bày ra nói là tội lỗi; đến nỗi tội lỗi nhân điều
răn trở nên cực ác.” (Rô-ma 7: 7-13).
Luật pháp có
thể vạch trần sự thấp hèn của tấm lòng con người, nhưng nó bất lực và không thể
là một phương thuốc để tẩy sạch tấm lòng. Trên thực tế, sự ra đời của Luật pháp
không thể thanh tẩy tội lỗi mà còn khuấy động tội lỗi và làm cho nó trở nên rõ
ràng hơn. Như Phao-lô nói, " Vả, luật pháp đã xen vào, hầu cho tội lỗi gia thêm; nhưng nơi
nào tội lỗi đã gia thêm, thì ân điển lại càng dư dật hơn nữa, " (Rô-ma
5:20). Những người càng cố gắng tự cứu mình bằng cách tuân giữ Luật pháp, thì tội
lỗi càng được phơi bày và đưa ra ánh sáng. Cơ Đốc Nhân đã thấy điều này đúng
trong kinh nghiệm của anh trên núi Sinai. Sau đó, Cơ Đốc Nhân biết được rằng hy
vọng cứu rỗi duy nhất của anh sẽ được tìm thấy ở Thập tự giá, chứ không phải ở Làng
Đạo Đức.
Khi Luật pháp
không dọn dẹp được căn phòng, một tớ gái nhỏ đến và rưới nước vào căn phòng. Người
tớ gái đó đại diện cho Phúc âm, có thể cất đi một tấm lòng bị che lấp bởi tội lỗi
và đau khổ, đồng thời mang lại sự tha thứ, thanh tẩy và bình an.
“Vả, luật
pháp đã xen vào, hầu cho tội lỗi gia thêm; nhưng nơi nào tội lỗi đã gia thêm,
thì ân điển lại càng dư dật hơn nữa, 21 hầu cho tội lỗi đã cai trị làm nên sự
chết thể nào, thì ân điển cũng cai trị bởi sự công bình thể ấy, đặng ban cho sự
sống đời đời bởi Đức Chúa Jêsus Christ, là Chúa chúng ta.” (Rô-ma 5: 20-21).
Những gì Luật
pháp không thể làm, Phúc âm làm một cách vui vẻ. Điều mà chúng ta không bao giờ
có thể làm được trong nỗ lực phụng sự và làm vui lòng Đức Chúa Trời qua Luật
pháp, Chúa Giê-xu Christ, Chúa của chúng ta đã làm cho chúng ta rồi! Phao-lô
kêu lên ở cuối Rô-ma 7, " Khốn nạn cho tôi! Ai sẽ cứu tôi thoát khỏi thân thể hay chết nầy? "
Câu trả lời cho lời cầu xin của ông là trong câu sau, " Cảm tạ Đức Chúa Trời, nhờ Đức Chúa
Jêsus Christ, là Chúa chúng ta! " (Rô-ma 7:25). Chỉ trong Chúa Giê-xu, tội
nhân mới có thể tìm thấy sự thanh tẩy và sự tha thứ. Chỉ có mặc lấy sự công
bình của Ngài thì họ mới có thể phù hợp với sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Sự
cứu rỗi bởi ân điển chỉ qua đức tin nơi một mình Đấng Christ mà thôi!
“Vả, ấy là
nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em,
bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời. 9 Ấy chẳng phải bởi việc làm đâu, hầu cho
không ai khoe mình;” (Ê-phê-sô 2: 8-9).
SUY GẪM
Cơ Đốc Nhân nhìn
thấy một bức chân dung của một người rất nghiêm trang trong nhà của Bác Thông
Thái. Trên tấm hình bên dưới, hãy thêm ít nhất năm chi tiết được mô tả trong văn
bản.
Bác Thông
Thái đã giải thích cặn kẽ cho Cơ Đốc Nhân về các chi tiết của bức tranh.
Đôi mắt ngước
lên Thiên đàng, cuốn sách trên tay và lẽ thật trên môi cho chúng ta biết về điều
gì?
Thế giới đằng
sau Người ấy và chiếc vương miện trên đầu cho chúng ta thấy điều gì?
Tại sao Bác
Thông Thái lại cho Cơ Đốc Nhân xem bức tranh này trước?
Phòng khách
đầy bụi mà Cơ Đốc Nhân bước vào có đầy những biểu tượng. Viết cho đúng chữ cái
trên dòng trống để hiển thị ý nghĩa của những ký hiệu này.
______ nước A.
nguyên tội
______ căn phòng B.
Phúc Âm
______ bụi bặm C.
Luật pháp
______ người quét dọn
D. tấm lòng
Thêm những từ
còn thiếu vào những câu sau đây để thấy lẽ thật tuyệt vời về cách linh hồn của
chúng ta được làm trong sạch.
“Các ngươi
đã được ………………….., vì ……………. ta đã bảo cho.” Giăng 15:3
“Đức Chúa Trời
là Đấng biết ………………………, đã làm chứng cho người ngoại, mà ban Đức ……………………………..
cho họ cũng như cho ……………………………..; 9 Ngài chẳng phân biệt chúng ta với người
ngoại đâu, vì đã lấy ……………………. khiến cho lòng họ ……………………….” Công 15:8-9
“như Đấng
Christ đã yêu ……………………., phó chính mình vì Hội thánh, 26 để khiến Hội …………………………..
sau khi lấy ………….. rửa và dùng …………… làm cho Hội ……………………” Eph 5:25-26
Bạn có đồng ý rằng Bác Thông Thái là
hình ảnh của Đức Thánh Linh không? Tại sao?
...................................................................................................................................
...................................................................................................................................
...................................................................................................................................
Trong hình ảnh trong phòng khách đầy
bụi, Bunyan nói rằng "bụi là tội lỗi ban đầu của anh ta và là tội lỗi anh
đã phạm." Bunyan tin rằng tất cả con người sinh ra đều là tội nhân, tách
khỏi Đức Chúa Trời và có "nguyên tội." Đọc Sáng thế ký 3; Rô-ma 3:
9–18; Rô-ma 5: 12–20 và 1 Cô-rinh-tô 15: 20–22. “Nguyên tội” là gì?...........................................................................
...................................................................................................................................
...................................................................................................................................
Đọc Rô-ma 5:20; Rô-ma 7: 9; 1
Cô-rinh-tô 15:56 và Ga-la-ti 3: 19–25. Những câu này dạy gì về Luật pháp?..................................................................................................................
...................................................................................................................................
...................................................................................................................................
So sánh quan điểm này về Luật pháp với
quan điểm của Trần Thế Khôn?......................
...................................................................................................................................
Những câu sau đây dạy chúng ta điều
gì về sự rửa sạch diễn ra trong cuộc sống của một người được biến đổi? Ê-phê-sô
5: 25–27; Công vụ 15: 8–9; 1 Cô-rinh-tô 6:11; Tít 3: 4–6; Hê-bơ-rơ 10: 21–23;
Khải Huyền 22: 13–14? ....................................................................................
...................................................................................................................................
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét