Khải tượng

Thứ Hai, 17 tháng 5, 2021

THIÊN LỘ LỊCH TRÌNH - CHƯƠNG 35: ĐẤT MÊ KHÍ

 CHƯƠNG 35: ĐẤT MÊ KHÍ

Kể từ khi gặp nhau ở thị trấn Hư Hoa, Cơ Đốc Nhân và Hy Vọng đã cùng nhau đối mặt với nhiều nguy hiểm và khó khăn. Khi gần kết thúc cuộc hành trình, họ phải đối mặt với một hiểm họa khác - một hiểm họa khôn lường hơn và khó nhận biết hơn nhiều. Họ đi vào Vùng đất bị mê hoặc - một nơi mà bầu không khí có thể khiến những lữ khách mất cảnh giác sẽ buồn ngủ và hôn mê. Đất Mê Khí tượng trưng cho sự u mê do sự tự mãn thuộc linh và mệt mỏi về mặt tinh thần mang lại.

Khi Cơ Đốc Nhân và Hy Vọng bước vào Vùng đất Mê Khí, Hy Vọng bắt đầu "rã rời và buồn ngủ." Anh ấy gợi ý với Cơ Đốc Nhân rằng họ nên dừng lại và chợp mắt một chút. Tuy nhiên, Cơ Đốc Nhân kiên quyết rằng họ phải thức canh. Anh ấy sợ rằng nếu ngủ, họ có thể sẽ không bao giờ thức dậy được. Cơ Đốc Nhân đã học được giá trị của việc nghỉ ngơi tại Mỹ Cung. Nhưng đây không phải là lúc dành cho giấc ngủ. Cơ Đốc Nhân ghi nhớ những chỉ dẫn của những Người chăn chiên và nhận ra đây là Đất Mê Khí. Họ đã cảnh báo những lữ khách hãy cẩn thận với Vùng đất Mê Khí này. Vì thế họ không dám ngủ ở nơi đây.

“Hỡi Giê-hô-va, Đức Chúa Trời tôi, xin hãy xem xét, nhậm lời tôi, Và làm cho mắt tôi được sáng, Kẻo tôi phải ngủ chết chăng.” Thi thiên 13:3

“Hỡi kẻ biếng nhác, ngươi sẽ nằm cho đến chừng nào? Bao giờ ngươi sẽ ngủ thức dậy? 10 Ngủ một chút, chợp mắt một chút, Khoanh tay nằm một chút, 11 Thì sự nghèo khổ của ngươi sẽ đến như kẻ đi rảo, Và sự thiếu thốn của ngươi tới như người cầm binh khí.” Châm 6:9-11

“Hãy ăn ở như vậy, vì biết thời kỳ đang lúc chúng ta đây: giờ anh em từ ngủ thức dậy đã đến, bởi sự cứu hiện nay đã gần chúng ta hơn lúc chúng ta mới tin.” Rô-ma 13:11

“Vậy, chúng ta chớ ngủ như kẻ khác, nhưng phải tỉnh thức và dè giữ.” I Tes 5:6

Cơ Đốc Nhân đã thấy sự nguy hiểm của giấc ngủ thuộc linh. Trước đó trong câu chuyện ngụ ngôn, anh ta đã thấy Thiển Cận, Biếng Nhác và Tự Cao đang ngủ cách cây thập tự không xa. Thiển Cận không cần phải học, hiểu, hay áp dụng chân lý. Biếng Nhác thấy không cần phải làm những việc khó khăn hoặc tốn kém. Tư Cao nghĩ rằng anh ta có thể nhìn thấy cây thập tự và cho rằng tất cả sẽ ổn. Bản thân Cơ Đốc Nhân sau đó đã ngủ quên tại Nhà Mát trong khi anh đang leo lên Đồi Gian Nan. Anh đã làm mất cuộn chứng cớ (đảm bảo sự cứu rỗi của mình) trong một khoảng thời gian và sự bất cẩn đó đã đặt anh vào nguy hiểm lớn hơn.

Mối nguy hiểm của Vùng đất bị mê hoặc là sự mệt mỏi và sự tự mãn về mặt thuộc linh.

Khi cuộc sống thoải mái và tôn giáo trở thành thói quen, chúng ta có thể trở nên tự mãn và bất cẩn trong bước đi với Chúa. Đức tin của chúng ta đã vững vàng và phát triển. Sự thờ phượng của chúng ta mất đi sự kỳ diệu và trở nên quá thông thường. Chúng ta đến nhà thờ tuần này qua tuần khác, nghe những bài học cũ ở Trường Chúa Nhật cũ, hát những bài hát cũ giống nhau, nghe cùng một người giảng những điều giống nhau. Và chúng ta bắt đầu nghĩ: Tôi đã nghe điều đó rồi – nên tôi không cần chăm chú lắng nghe nữa - Chẳng phải chúng tôi mới vừa hát bài thánh ca này vào tuần trước sao? - nên tôi không chú tâm vào lời ca nữa. Chúng ta đã quá quen thuộc với nội dung và hình thức thờ phượng — và chúng ta đã thấy chán chán. Tâm trí của chúng ta đi lang thang và giấc ngủ tâm linh lấn át chúng ta. Chúng ta đến tuần này qua tuần khác để đọc Lời Đức Chúa Trời nhưng không "nếm thử xem Đức Giê-hô-va tốt lành dường bao!!" (Thi-thiên 34: 8). Trong bài bình luận của mình về Hành trình của lữ khách, William Mason cảnh báo:

Hỡi Cơ Đốc Nhân, hãy coi chừng kẻo bị ngủ trên mặt đất mê khí này! Khi mọi thứ diễn ra dễ dàng, suôn sẻ và tốt đẹp, chúng ta dễ trở nên uể oải trong tâm hồn. Có bao nhiêu lời kêu gọi trong sự cảnh báo cơn buồn ngủ thuộc linh! vậy mà có bao nhiêu giáo sư, qua bầu không khí mê hoặc của thế giới này, đã chìm vào giấc ngủ sâu của hình thức! Hãy cảnh tỉnh để kêu cầu với Chúa giữ cho bạn tỉnh thức với sự công bình, và mạnh mẽ trong đường lối của Chúa.

Ngay cả các Hội Thánh cũng có thể trôi vào trạng thái thờ ơ thuộc linh. Là dân sự của Đức Chúa Trời, chúng ta có thể trở nên uể oải, ngủ gật gần thập tự giá, giống như Thiển Cận, Biếng Nhác và Tự Cao. Chúng ta có thể bỏ qua hay phớt lờ việc giảng dạy những giáo lý khó thực hiện, để không xúc phạm bất cứ ai. Chúng ta cố gắng để ổn định một trật tự dễ chịu, không thực hiện những việc gì khó khăn và thách thức nữa. Chúng ta giảm bớt chức vụ để nó dễ quản lý và theo đúng kế hoạch. Chúng ta trở nên tự mãn và uể oải — không còn chia sẻ đức tin của mình với người khác, không còn chia sẻ cho nhau về những ơn phước thuộc linh. Chúng ta cho rằng tất cả đều ổn, không còn khích lệ và khuyên nhủ nhau. Như Keith Green đã nói, chúng ta có thể đang "ngủ trong ánh sáng."

Ồ, bạn không thể thấy tội lỗi như vậy sao ?!

Thế giới đang ngủ trong bóng tối,

Còn Hội Thánh thì không thể chiến đấu,

vì đang ngủ trong ánh sáng!

Sự tự mãn về tinh thần không phải là thứ duy nhất ru ngủ chúng ta. Thêm cả tinh thần mệt mỏi nữa. Sống như một Cơ đốc nhân trong một thế giới đầy tội lỗi thật khó. Tăng dần từ ngày này qua ngày khác, chiến đấu với những trận chiến chống lại tội lỗi, có thể rất mệt mỏi. Đôi khi chúng ta tự hỏi - nếu tôi ngừng chiến đấu thì sao? Satan cám dỗ chúng ta từ bỏ cuộc chiến đức tin. Hắn cố gắng lôi kéo chúng ta tránh xa lẽ thật khi chúng ta yếu đuối và mệt mỏi.

… Vì Vùng đất Mê Khí này là một trong những pháo đài cuối cùng của kẻ thù; do đó, chúng ta thấy nó được đặt gần như ở cuối Hành trình, và vì vậy nó ngăn cản chúng ta mạnh mẽ hơn. Kẻ thù biết được sự mệt mỏi của người lữ khách trên hành trình dài này đến nỗi muốn kết thúc cho rồi. Do đó, Vùng đất Mê Khí được đặt rất gần vùng đất Bu La, là gần cuối cuộc đua của họ. Vì vậy, những lữ khách cần hết sức cẩn thận, kẻo điều đó xảy ra với họ như đã xảy ra cho nhiều người, là nếu họ nằm ngủ, sẽ không ai có thể đánh thức họ.

Vậy thì làm thế nào để chúng ta tránh được những nguy hiểm và vượt qua Vùng đất mê khí?

Giải pháp để vượt qua một nơi nguy hiểm như vậy gồm 3 điều:

1) Không bao giờ bước đi một mình. Khi Hy Vọng nhận ra lỗi của mình, anh rất biết ơn sự đồng hành của Cơ Đốc Nhân. Anh ấy trích dẫn từ Truyền đạo:

“Hai người hơn một, vì họ sẽ được công giá tốt về công việc mình. 10 Nếu người này sa ngã, thì người kia sẽ đỡ bạn mình lên; nhưng khốn thay cho kẻ ở một mình mà sa ngã, không có ai đỡ mình lên!” (Truyền đạo 4: 9–10)

Nếu ở một mình, Hy Vọng có thể đã ngủ quên và không hoàn thành cuộc hành trình của mình. Nhờ lòng nhân từ của Đức Chúa Trời, Cơ Đốc Nhân đã đi cùng anh và ngăn anh khỏi trạng thái buồn ngủ thuộc linh.

 

2) Chăm xem Lời Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta sự hướng dẫn trong Lời Ngài mà chúng ta phải chú ý và làm theo. Ngài đã ban cho chúng ta những Người Chăn trung thành để dạy chúng ta Lời Đức Chúa Trời và khuyến khích chúng ta làm theo sự hướng dẫn của Lời Chúa. Chúng ta phải ghi nhớ Lời Đức Chúa Trời và liên tục rao giảng Lời đó cho chính mình và cho nhau khi chúng ta bắt đầu cuộc hành trình.

3) Tham gia thảo luận về sự tin kính. Cơ Đốc Nhân nói với Hy Vọng, "để ngăn chặn cơn buồn ngủ ở nơi này, chúng ta hãy cùng thảo luận với nhau." Ở đây Bunyan nêu bật giá trị của môn đồ Cơ đốc. Những người lữ khách hát và thảo luận với nhau về những điều thiêng liêng giúp linh hồn của họ được tỉnh thức. Môn đồ hóa là giúp đỡ và khích lệ người khác, và cũng để người khác giúp đỡ và khích lệ chúng ta. Chúng ta dành thời gian cho nhau, vui mừng trong lẽ thật với nhau và chia sẻ lời chứng về lòng thương xót của Đức Chúa Trời cho nhau. Chúng ta cần liên tục thực hành phúc âm, chứ đừng bao giờ chỉ tự phụ về phúc âm. Môn đồ hóa là phương tiện của ân điển, nhờ đó Đức Chúa Trời giữ cho phúc âm luôn tươi mới trong tâm hồn chúng ta. Đó là cách mà các tín đồ mới được dạy phải trân trọng và bước đi trong đức tin. Và đó là cách giúp các tín hữu trưởng thành được tiếp tục yêu mến và bước đi trong đức tin.

Chúa rất nhân từ khi yêu cầu chúng ta cùng nhau bước đi trên hành trình về Thiên quốc. Chúng ta phải luôn biết ơn vì có cơ hội được đi cùng nhau, cùng nhau học Lời Đức Chúa Trời và chia sẻ những lời chứng về sự tốt lành của Đức Chúa Trời trong cuộc sống của chúng ta. Chúng ta cần những bài giảng về lẽ thật để giúp chúng ta không trở nên buồn tẻ và ngủ quên trong Hành trình.

SUY GẪM

Điều gì giữ cho Cơ Đốc Nhân và Hy Vọng không ngủ quên trong Vùng đất mê khí?

Viết ra những đề tài mà chúng ta có thể thảo luận với những lữ khách khác để giúp ta không bị mệt mỏi về thuộc linh.

ĐÀO SÂU

Đất Mê Khí nguy hiểm ra sao đối với các tín hữu Cơ Đốc?

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét